“Ngươi nói chính tay Tống Vu Quân dẫn con nhỏ đó về?” “Dạ vâng đúng rồi.
Em thê em không nói sai nửa lời.
Thái độ của cậu chủ đổi với nó cũng khác lắm ạ” Vi Vi gật đầu lia lịa như muốn chắc chắn từng lời nói của cô ta đều là sự thật, hai mắt sáng rỡ lên như tìm được đồng minh, từ biểu cảm khó chịu không khó để nhận ra được Tống Mỹ Nhân đang rất quan tâm tới vấn đề này.
Ngừng lại một chút, Vi Vi tiếp tục lên tiếng.
“Em chỉ động tay động chân với nó có một chút thôi.Thế mà cậu chủ chẳng hiểu tức giận vì lý do gì mà kéo em đến phòng giam số kinh hoàng đó đánh cho một trận tơi bời.Bây giờ có cô chủ ở đây rồi cô chủ hãy làm chủ cho em.Em thật sự không hiểu nổi sự vô lý của cậu chủ” Vừa nói Vi Vi vừa rưng rưng nước mắt giống như bị oan ức lắm vậy.
Ả tủi thân cúi mặt xuống khiến cho mái tóc xõa dài che đi nửa khuôn mặt, một bên để lộ ra vẻ mặt đáng thương, bên còn lại khẽ nhếch môi lên lộ ra nụ cười mỉm đầy toan tính.
Để xem con khốn Hàn Nhi còn sống yên ổn trong ngôi nhà này hay không? Ỷ có Tống Vu Quân làm chỗ dựa nên muốn làm gì thì làm là được à? Vi Vi còn có chỗ dựa vững chắc hơn nhiều.
Một khi Tống Mỹ Nhân chịu nghe cô ta nói thì việc dựa hơi của cô chủ dễ như trở bàn tay.
Đợi đó rồi xem, cô ta không tin Tống Mỹ Nhân sẽ để yên đâu.
Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/1100684/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.