Vốn dĩ không muốn can thiệp vào chuyện gia đình của người khác nhưng nhìn người đã cứu mạng mình phải cắn răng chịu đựng khi bị người khác sỉ vả, yên lặng làm món đồ cho người ta xả cơn tức giận.
Liên tục bị đè đầu cưỡi cổ không thương tiếc.
Nghiêm Hạo Nhiên cực kì không vui.
“Ừ! Không sao”
Nói miệng thì dễ lắm nhưng cách che dấu cảm xúc trên gương mặt của Tống Vu Quân còn non lắm.
Miệng nói một đường nhưng cảm xúc tỏ ra một kiếu, chỉ cần nhìn khuôn mặt là đã đoán được ngay trong lòng đang lo lắng điều gì.
Nghiêm Hạo Nhiên chỉ cười nhẹ một cái rồi nói.
“Cậu còn kém trong khoản nói dối lắm Vụ Quân ạ, phải học thêm đi”
Tống Vu Quân chậm rãi bước ra khỏi biệt thự của Nghiêm gia, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.
Ngày khi ngôi trên xe trở vẽ cũng không thể ngừng suy nghĩ.
Thật ra Hạo Nhiên nói đúng, không phải cứ cúi đầu là sẽ nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Có khi hành động đó chỉ làm bàn đạp cho những kẻ xấu tính độc ác lợi dụng để bay cao hơn mà thôi.
Hơn nữa môi trường Tống Vu Quân đang sống không phải là môi trường bình thường như bao người.
Nếu như không vùng lên đấu tranh thì mãi mãi chỉ là có rác cần được vứt bỏ.
Thế giới của người giàu không đơn giản, nó sẽ tự động bài trừ những thành phần không có lợi ích gì ra khỏi vòng xoay tiền tệ.
Tống Vu Quân không còn cách nào khác đành phải nghe theo sự hướng dẫn của Nghiêm Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/1100668/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.