Chương trước
Chương sau
“Lý do gì mà ông vẫn giữ bí mật về Tống Vu Quân cho tới bây giờ?”
“Có vẻ như lúc nãy ông không vui khi thấy con trai mình xuất hiện ở đây”
“Liệu có bí mật gì khiến ông khư khư không công bố người con trai này cho mọi người đều biết không?”
Tống Hùng Anh bị choáng ngợp bởi sự tấn công khủng khiếp của dư luận, ông ta đang cố gắng nghĩ ra lý lo hợp tình hợp lý nhất để trả lời trước công chúng, về phía Tống Vu Quân thì hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lo lắng của Tống Hùng Anh, gương mặt điển trai không tì vết vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm trước báo chí.
Gương mặt hoàn hảo giống như một bức tượng được thợ giỏi điêu khắc rất tỉ mỉ và công phu.
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi của từng người.
Thứ nhất lý do tôi muốn giữ bí mật vì tôi tôn trọng con trai của mình.
Trước giờ Tống Vu Quân không muốn xuất hiện trước truyền thông và báo chỉ, với cương vị là một người cha tôi phải tôn trọng quyết định của con trai mình.
Thứ hai, tại sao tôi lại không vui khi thấy con trai của mình xuất hiện ở đây? Các vị có nhầm lẫn gì không?
Đối với câu hỏi thứ ba thì tôi chắc câu trả lời đã được nói ở phía trên rồi”

Tống Hùng Anh đúng là một con cáo già có thể đổi trắng thay đen bất cứ lúc nào, gì mà tôn trọng con trai của mình cơ chứ? Toàn đặt điều dối trá.
Chưa dừng lại ở đó, một phóng viên khác liều mình đặt câu hỏi này với Tống Hùng Anh, một câu hỏi mà không ai ngờ tới nhất, người đó hỏi.
“Theo như một thông tin cho biết Tống đại thiếu gia không phải con ruột của ngài và vị phụ nhân quá cố.
Điều này có thực sự đúng hay không?”
Nghe tới đây Tống Hùng Anh biến sắc trong giây lát, là ai? Ai dám lộ thông tin này ra ngoài? Tuy có chút bất ngờ nhưng lão ta rất nhanh đã lấy lại bình tình, hãng giọng một cái Tống Hùng Anh lên tiếng hỏi ngược lại.
“Cậu lấy thông tin hoang đường đó ở đâu ra? Và cậu là phóng viên của báo nào?”
Một câu nói sặc mùi đe dọa như muốn đánh phủ đầu người phóng viên này, anh ta dường như cũng hiểu được hàm ý sau câu nói đó nên đành ngậm ngùi lui về phía sau.
Biến mất giữa hàng chục người phóng viên khác.
Nghiêm Hạo Nhiên nhìn thoáng qua là đã biết người này do Tống Vu Quân gài vào nên cũng có ý thả cho anh ta chuồn.
Tống Hùng Anh quay lại liền được nHàn Nhiều cặp mặt ngưỡng mộ của mọi người.

Nhất là các lão già lớn bây giờ liên xúm lại lấy lòng ông ta.
“Tống chủ tịch thật là có tài, nuôi dạy được một người con trai vừa khôi ngô tuấn tú lại còn có mối quan hệ tốt đẹp với Nghiêm gia như thế thì còn gì bằng”
“Đúng đúng.
Tôi đang có ý định mời cậu Tống về công ty của tôi tham quan một chút, hóa ra lại là con của Tống tổng thì tôi làm gì có khả năng đấy nữa”
“Tống thị đã hùng mạnh rồi, bây giờ còn có mối làm ăn với Nghiêm gia thì còn lớn mạnh tới chừng nào nữa.
Tống chủ tịch thật là có phước khi có được người con trai tài giỏi như vậy”
Tống Hùng Anh vui vẻ cụng ly với đối tác, gương mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo mà đã từ rất lâu rồi không xuất hiện.
Lão khá hãnh diễn với mọi người ở đây, hóa ra thằng con vô dụng này của lão cũng không bất tài tới nỗi nào.
Kết thúc bữa tiệc, Tống Hùng Anh quay trở về căn biệt thự với sự hưng phấn và vui vẻ tột cùng.
Trong đầu ông ta đang vẽ ra kế hoạch hợp tác làm ăn lâu dài với Nghiêm gia, ngoài ra, còn có ý định nhờ Tống Vu Quân giới thiệu Tống Mỹ Nhân cho Nghiêm Hạo Nhiên để làm quen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.