Mới vừa rồi kêu không thèm uống mà bây giờ lại đòi.
Không biết Tống Vu Quân có thuộc họ lươn hay không nữa.
Lươn lẹo quá trời luôn.
Hàn Nhi đặt ly nước xuống bàn rồi đứng xích qua một bên, cô luôn luôn giữ khoảng cách của mình không được quá gần với cậu chủ.
Đó là quy tắc cơ bản của một con hầu.
Tống Vu Quân chỉ cần nhìn lướt qua đã nhìn thấy vết trầy xước ở tay, nhìn xuống phía dưới lại thấy chân có vết máu đỏ tươi.
Trong lòng không ngăn được sự đau lòng đang cuộn trào trong tâm can của anh.
Không biết vì lý do tại sao nhưng Tống Vu Quân không muốn nhìn thấy Hàn Nhi chịu bất cứ tốn thương nào cả.
Anh kéo ghế dựa lại gân phía mình rồi bảo Hàn Nhi.
“Cô lại đây ngồi xuống.”
“Dạ thôi, tôi đứng cũng được rồi.”
Hàn Nhi lập tức từ chối, nghĩ làm sao mà cô có lá gan lớn tới mức này cơ chứ.
Cho dù Tống Vu Quân có cho phép cô cũng không dám ngồi.
Đáp lại sự căng thẳng của Hàn Nhi, Tống Vu Quân không hề tức giận mà kiên nhẫn nói thêm một lần nữa, chất giọng dịu dàng khác hẳn với bộ dạng đáng sợ khi nấy.
“Không sao.Tôi cho phép, cô cứ ngồi xuống đây.Không cần phải sợ gì cả”
Thấy Hàn Nhi vẫn lưỡng lự không biết xử lý ra sao.
Tống Vu Quân bèn mạnh dạn kéo lấy tay Hàn Nhi, ấn người cô ngồi xuống ghế rồi lấy trong hộc tủ ra một tuýp thuốc, nhẹ nhàng bôi lên tay Hàn Nhi, ân cần hỏi.
“Gó đau lắm không?”
Hàn Nhi bị khựng lại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/1100648/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.