Vi Vi vội vàng rời đi, mồm năm miệng mười bép xép với đám gia nhân xong bếp.
“Tụi mày biết tin gì chưa? Tao mới thấy con người ở mới tới không chịu dọn dẹp phòng mà còn dám ăn cả thức ăn của cậu chủ nữa đấy”
“Có xạo quá không vậy? Nghĩ sao mà cậu chủ cho một con hầu dơ bẩn ăn thức ăn của cậu được.Tính cậu chủ xưa giờ không có dễ chiêu đâu đó.Đừng có mà ăn nói tầm bậy.”
“Đúng rồi đúng rồi.Vi Vi, cô không lo đun nước nấu chè dưỡng nhan cho cô chủ đi.Lát nữa mà không có thì cô chủ đánh cho nhừ đòn.”
Vi Vi liếc xéo đám người đang hì hục làm việc trong bếp rồi hãng giọng một cái.
Điều cô ta nói là sự thật mà sao không ai tin cô ta vậy? Chính mắt nhìn thấy chính tai nghe được mà.
Nhưng Vi Vi cũng không nói nhiều vì chưa có bằng chứng, coi như lần này Hàn Nhi may mắn.
Tống Mỹ Nhân mặc bộ áo ngủ mỏng manh trên người, mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy từng thớ thịt trắng nõn bên trong, còn thấy được thứ gì đó đang phập phồng sau lớp áo mỏng.
Cô ta ngồi trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của bản thân, ngón tay thon dài đưa lên chạm vào mặt rồi khẽ cười.
Đúng là gương mặt tuyệt sắc giai nhân, bảo sao đám đàn ông ngu ngốc không quỳ rạp xuống dưới chân cô ta chỉ để xin một cuộc hẹn.
Đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.
Tống Mỹ Nhân đưa mắt nhìn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ngoai-gia-thu-sung-vo-tan-troi/1100643/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.