Sở Tiểu Kiều chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, vẻ mặt đầy mất mác. Cô biết Phí Nặc Nam sẽ không đành lòng nhìn bộ dạng đáng thương này của mình , cho nên mới cố ý làm vậy cho anh thấy. Phí Nặc Nam không phản ứng , vờ như không nhìn thấy động tác của cô. Một tay chống cằm , anh nhắm mắt , ngả người ra sô pha. Sở Tiểu Kiều vẫn đang cúi đầu nên không thấy phản ứng của anh, cho nên càng ra sức mếu máo, cô không tin đại thúc sẽ không trúng chiêu.
Nhưng mà….. tại sao cả nửa ngày cũng không thấy Phí Nặc Nam nói tiếng nào vậy? Chẳng lẽ , trước kia dùng cách này quá nhiều lần nên đã mất tác dụng?
Ồ, Sở Tiểu Kiều khẽ gật đầu , chắc chắn là cần phải đổi vẻ mặt khác! Vì thế , ngay lập tức , Sở Tiểu Kiều chớp chớp mắt ,gương mặt đầy ủy khuất sắp khóc.
Các cơ trên mặt sắp cứng đơ nhưng vẫn không thấy Phí Nặc Nam mở miệng nói lời nào. Sở Tiểu Kiều buồn bực , chẳng lẽ ngay cả cách này cũng không ổn?
Nhíu mày , Sờ Tiểu Kiều ngước đầu nhìn lên xem vì sao mà cả nửa ngày cũng không hề thấy động tĩnh nào thì liền bắt gặp người đàn ông nào đó thản nhiên nhắm mắt ngủ say từ lúc nào..
Trong bụng Sở Tiểu Kiều lặng lẽ hộc ba lít máu!
Uổng công cô cố sức biểu diễn nãy giờ , cuối cùng người ta ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm!
Phí Nặc Nam tuy rằng vẫn nhắm mắt , nhưng vẫn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh , người trên sô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nghien-hon-vo-nho-xinh/2388560/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.