Edit: Ngạc Tuyết
Ba người về tới bờ, Thẩm Trạch Nhiên bị hai cha con dằn vặt mà mệt muốn tắt thở, nằm lên ghế một cái, nửa ngày không muốn nhúc nhích.
Lạc Linh uống nước trái cây, lập tức hồi sinh tại chỗ, Thẩm Trạch Nhiên nhịn không được cảm thán: “Con nít thực sự là tinh lực dồi dào, không chịu nhận mình già cũng không được a.”
Lạc Cảnh Xuyên lắc đầu cười cười, không có ngắt lời. Chuyện đùa người này, làm phải có chừng mực, nhẹ thì không lạc thú, nặng liền chọc người thấy phiền.
Bé gái rất tri kỷ, biết Thẩm thúc thúc mệt mỏi, cũng không lại đòi xuống biển, mà là lấy ra đồ đào cát của mình, ngồi dưới dù che nắng chơi đào cát.
Nàng đem cát chất lên thành đống rồi đắp đắp, khi vừa bắt đầu đào thông đạo. Thẩm Trạch Nhiên nhìn thấy, nhất thời tính trẻ con bạo phát, bò lên ngồi xuống đối diện Lạc Linh, cũng bắt đầu lấy cát ra.
Tay của hai người càng duỗi càng dài, khi đụng tới ngón tay của đối phương, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
“Ta bắt được Thẩm thúc thúc.” Cô bé nhếch môi, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Thẩm Trạch Nhiên dùng một cái tay khác xoa xoa huyệt thái dương, hắn bây giờ nghe tới cái từ “Bắt được” này, liền cảm thấy cả người không ổn.
Hai người đang chơi đùa vui vẻ, một người từ xa xa bước nhanh tới.
“Chơi cát luôn đây, Thẩm tổng cũng thật là tính trẻ con còn chưa tan a.” Người đến dùng ngữ khí muốn ăn đòn mà cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nghi-qua-nhieu/1982910/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.