Có trời mới biết lúc Khâu Diệc Bạch mở miệng thổ lộ câu nói này có bao nhiêu khó khăn.
Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa không phản ứng kịp, phát ngốc trong chớp mắt, lúc này mới vội vàng gật gật đầu.
Thật sự sợ tiểu khóc bao sẽ vì thẹn thùng mà thu hồi câu nói vừa rồi, vì thế trực tiếp chặt đứt đường lui của nàng.
Nhìn vào mắt nàng, mang theo ý cười nhẹ giọng trả lời: "Được."
Vừa nói xong, khẩn trương nơi đáy mắt của Khâu Diệc Bạch liền tiêu tán đi vài phần, thân thể vừa rồi còn căng chặt cũng dần dần thả lỏng.
Chẳng qua mặt lại càng hồng, nước mắt vẫn như cũ không ngăn lại được, theo động tác gật đầu lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Đến cuối cùng ngay cả phong thư tình bị nàng nhéo kia cũng ướt, vết mực bị thấm ướt loang lỗ, ngay cả ngón tay cũng bị cọ đen vài chỗ.
Cố tình nàng lại không phát giác được, vẫn muốn lau lau lên trên mặt.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Thẩm Ninh Hinh ngăn cản lại, mới không để nàng làm trò trước mặt mình biểu diễn một màn như thế nào gọi là nhanh chóng biến thành tiểu hoa miêu.
Thẩm Ninh Hinh vừa buồn cười lại vừa đau lòng, dứt khoát cúi đầu từ trong bao nhỏ lấy khăn giấy ra giúp nàng lau nước mắt một chút.
Miệng cũng không nhàn rỗi, vừa lừa lại vừa gạt đem thư tình thu vào tay.
Nói là quá ướt muốn giúp Khâu Diệc Bạch xử lý, kỳ thật là trộm bỏ vào trong túi tiền.
Dù sao, đây cũng là thư tình mà Khâu Diệc Bạch đã dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-nang-luon-la-khoc-chit-chit/1364164/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.