Diệp Lăng Thiên bị đưa lên xe cảnh sát, im lặng suốt dọc đường, đến khi xe chạy thẳng về đồn cảnh sát, anh cũng rất phối hợp, xuống xe và tự mình đi thẳng vào đồn. 
Sau đó, Diệp Lăng Thiên được đưa vào phòng thẩm vấn, ba cảnh sát dẫn anh về cũng theo vào, rồi đóng cửa lại. 
“Còng tay cậu ta lại.” Cảnh sát lớn tuổi lạnh lùng nói. 
“Không cần còng đâu, tôi tự khai, người là do tôi đánh, tôi nhận tội.” Diệp Lăng Thiên nhìn một lát rồi nói. 
“Cậu cho rằng đồn cảnh sát này là nhà cậu mở à? Cậu nói không còng thì không còng sao? Giờ cậu đánh người bị thương nặng, là giết người không thành, thuộc đối tượng tình nghi giết người, còng cậu ta lại, còng cả chân cậu ta vào luôn.” Cảnh sát lớn tuổi lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Thiên nói. 
“Đợi đã, có một số chuyện chúng ta phải nói rõ trước, tôi chưa đánh người đến mức gây thương tích nghiêm trọng, hắn ta cùng lắm chỉ bị xây xát ngoài da thôi, chứ đừng nói là giết người không thành, tôi muốn giết người khi nào chứ? Mặc dù các anh là cảnh sát, nhưng làm việc phải có bằng chứng. Tôi chỉ đánh nhau thôi, trong tòa nhà có camera, các anh có thể dựa vào đó để kiểm tra xem, là do đối phương ra tay trước, cùng lắm các anh chỉ được tạm giam tôi mấy ngày thôi, tôi cũng đồng ý bồi thường tiền thuốc men cho đối phương.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày lạnh lùng nói. 
“Chúng tôi sẽ có bằng chứng, nên không cần cậu bận tâm. Giờ cậu hãy kể chi tiết động cơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/222577/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.