Diệp Lăng Thiên nói chuyện điện thoại xong, lại cầm điện thoại trực tiếp gọi cho Bọ Cạp. "Alo, Độc Lang, đã xảy ra chuyện gì?" Bọ Cạp nhận điện thoại lập tức hỏi. "Cô ở đâu? Ở Đông Hải sao?" "Không phải, nhưng cũng cách Đông Hải không xa lắm, anh gặp tình huống khẩn cấp gì sao?" Bọ Cạp trực tiếp hỏi, bởi vì Diệp Lăng Thiên chưa từng chủ động gọi điện thoại tới cho cô. Cảm giác đầu tiên khi cô ta nhận cuộc gọi của Diệp Lăng Thiên chính là đã có chuyện xảy ra. "Không có chuyện gì lớn, xảy ra chút chuyện nhỏ. Tôi bị người khác hãm hại, bây giờ đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, những người này vu oan cho tôi tội danh buôn lậu thuốc phiện, cho nên tôi phải khiến bọn họ biết tay. Như vậy đi, cô cho người gọi điện thoại cho người phụ trách ở Đông Hải, để bọn họ liên lạc với cấp cao nhà nước ở bên này một chút, nói rằng trong đồn cảnh sát này có một số kẻ khả nghi làm nguy hại đến an ninh của quốc gia, chúng ta phải dẫn người đến điều tra. Sau đó cô phái nhiều người một chút, đến dẫn những người này đi. Xem xem rốt cuộc là ai ở sau lưng tôi âm thầm giở trò, chuyện này tôi nhất định phải điều tra kỹ càng. Cứ làm như vậy đi, tôi ở đây chờ người của cô." Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại. Bởi vì nơi này là phòng thẩm vấn, những người ở đồn cảnh sát đều biết quy củ thẩm vấn. Dưới tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không xông vào, cho nên mặc dù bên trong xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất đến cỡ nào thì bọn họ cũng hoàn toàn không tiến tới quấy rầy, lại càng không ai biết ở trong này đã xảy ra chuyện gì. Người bên ngoài ai nên làm gì thì làm cái đó. Diệp Lăng Thiên buông điện thoại xuống, tiếp theo lại lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Hầu Tử và Lão Ưng, bảo hai người bọn họ đến đồn cảnh sát chờ đợi. Gọi điện thoại xong, Diệp Lăng Thiên ngồi xuống ghế, tay cầm một điếu thuốc đã châm lửa, anh nhìn đám người trước mặt. Những người này nghe được Diệp Lăng Thiên gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại, tuy rằng không biết anh gọi cho ai nhưng bọn họ đã ý thức được Diệp Lăng Thiên cũng là một người có máu mặt, đám người bắt đầu căng thẳng. "Anh Diệp, ngày hôm nay chỉ là một hiểu lầm mà thôi, tôi nghĩ chắc là chúng tôi đã bắt lầm người. Chúng tôi cũng chỉ là những cảnh sát trẻ không hiểu chuyện, chúng tôi thừa nhận chuyện bắt anh là sai lầm của chúng tôi, thế nhưng anh đánh lén cảnh sát, sau đó còn cướp súng, hiện tại lại dùng súng giam giữ chúng tôi, đây nhất định là một tội rất nặng. Nếu anh thật sự muốn xông ra ngoài, cho dù anh có quan hệ với người ở bên trên lớn hơn đi nữa thì người đó cũng chưa chắc có thể bảo vệ được anh. Chi bằng chúng ta đều lùi một bước đi, chúng ta hãy xem như những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, anh thấy như vậy có được không? Chúng ta kết giao bạn bè, về sau hễ có chuyện gì cần chúng tôi thì anh chỉ cần nói một câu, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói chữ không." "Mồm mép cũng được quá nhỉ, chẳng trách anh là người dẫn đầu mấy người bọn họ, thân phận của anh... ít nhất... cũng là một Phó sở trưởng đúng không?" "Tôi là sở trưởng ở đây, tuy rằng chức vụ không lớn lắm nhưng đối với những chuyện ở đây tôi cũng có tiếng nói nhất định. Anh Diệp, chúng ta kết giao bạn bè đi, chuyện lớn thì chưa chắc có thể giúp được, những chuyện nhỏ tôi vẫn có thể giúp sức một hai." "Nếu tôi nói không thì sao? Nếu tôi không bỏ qua thì thế nào?" Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó tiếp lời: "Anh gán cho tôi tội danh buôn lậu thuốc phiện, tôi gán cho anh tội danh gián điệp tiết lộ bí mật của quốc gia, anh thấy thế nào?" "Cái gì?" Mấy cảnh sát nghe được những lời này thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. "Sao vậy? Không tin sao? Anh yên tâm, để cho mấy người tin tưởng, cứ bình tĩnh ở đó đừng nóng vội, chúng ta chờ ở đây, lát nữa sẽ có người tới đón các anh ra ngoài." Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó tiếp tục hút thuốc. Diệp Lăng Thiên cũng không chờ lâu, khoảng một tiếng sau thì bọn họ nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Diệp Lăng Thiên đi tới trực tiếp mở ra, chỉ thấy ở bên ngoài có mười mấy người đang đứng, thoạt nhìn đều là những người rất bình thường. Có người mặc đồ tây, có người mặc áo sơ mi. Nhìn từ bề ngoài, bọn họ đều là những người bình thường, thế nhưng Diệp Lăng Thiên biết, tất cả bọn họ đều không phải người bình thường. "Xin chào anh Diệp, chúng tôi là người của đội 1, đến đây để báo danh với anh." Diệp Lăng Thiên gật đầu hỏi: "Anh biết tôi sao?" "Biết ạ, tôi là người của Bọ Cạp." Đối phương nói rõ thân phận. "Tốt lắm, bọn họ là người bị tình nghi gây hại đến an ninh của quốc gia, dẫn đi toàn bộ, trở về chờ tôi dần dần điều tra." Diệp Lăng Thiên chỉ vào một đám cảnh sát tay ôm đầu ngồi chồm hổm ở dưới đất. "Được, dẫn đi toàn bộ." Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng đầu nói, sau đó một đám người vọt vào, chuẩn bị áp giải toàn bộ đám cảnh sát rời đi. "Các người làm gì vậy? Các người là ai? Chúng tôi là cảnh sát, các người dám bắt chúng tôi sao?" Đám cảnh sát nhất thời nóng nảy, chuẩn bị phản kháng. Cảnh sát vừa định phản kháng, chỉ thấy mười mấy người bên này lập tức móc súng ở trên người ra, chĩa vào những... cảnh sát. Bọn họ nhất thời trợn tròn mắt, sợ đến mức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống hai tay ôm đầu. "Chúng tôi là ai các người không cần biết, mang đi toàn bộ, nếu như phản kháng, lập tức đánh gục. Mang đi." Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói, sau đó hạ lệnh xuống. Kết quả, toàn bộ mấy người cảnh sát đều bị áp giải ra ngoài, ngoan ngoãn nghe lời giống như những con cừu nhỏ. "Chú ý đừng để quá nhiều người nhìn thấy." Diệp Lăng Thiên nhắc nhở một câu. "Chuyện này tôi biết, chúng tôi phá án luôn có quy củ. Toàn bộ lối đi nhỏ ở phía sau đều có người của chúng tôi, đã dẹp đường rồi, sẽ không ai có thể nhìn thấy." "Tốt lắm, mọi người đi trước đi. Tiếp theo tôi sẽ đến cục tình báo quốc gia, anh ở cửa chờ tôi là được." Diệp Lăng Thiên gật đầu. Đợi những người này đi rồi, Diệp Lăng Thiên mới chậm rãi cất điện thoại di động và ví tiền vào trong túi, sau đó đi ra ngoài. Tới cửa đồn cảnh sát thì nhìn thấy Lão Ưng và Hầu Tử đã lái xe đến chờ ở cửa. Diệp Lăng Thiên bảo Hầu Tử lái xe đi theo, sau đó anh lên xe của Lão Ưng, nói Lão Ưng lái xe thẳng đến cục tình báo quốc gia ở thành phố A. Trên xe, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại của Lưu Thượng Vinh. "Điều tra thế nào?" Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng. "Bình thường theo như tôi tiếp xúc với những người đó thì cũng không biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên tôi đã tìm hiểu được một chút tin tức, có người đánh tiếng sai bọn họ làm như vậy, cụ thể là ai thì bọn họ không muốn nói. Hơn nữa đối phương còn có lai lịch không nhỏ, bình thường tôi tiếp xúc với những người đó cũng rất khó giải quyết được vấn đề này. Anh Diệp, tôi nghĩ chuyện này còn cần anh phải tự mình đứng ra đi tìm quan hệ, chỉ cần anh vận dụng quan hệ một chút thì hẳn là rất dễ giải quyết." Lưu Thượng Vinh nói. "Giải quyết chuyện này thì dễ, khó khăn là làm thế nào để khiến cái người ở sau lưng tôi phải trả giá thật lớn. Tính tình Diệp Lăng Thiên tôi đủ tốt, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi có thể để người khác tuỳ tiện khi dễ. Được rồi, chuyện này ông không cần lo, tôi sẽ đích thân xử lý. Cứ như vậy đi." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]