Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, bỗng nhiên không biết mình nên nói gì, cứ ngơ ngác nhìn cô như vậy.
Nửa ngày sau, Diệp lăng Thiên gật đầu, nói với Lý Vũ Hân: "Em không hận anh, đó là tốt nhất."
Diệp lăng Thiên nói xong bèn xoay người lên xe của mình rồi lái xe về, Lý Vũ Hân đứng khóc một mình ở bãi đỗ xe.
Trong lòng Diệp Lăng Thiên trăm mối ngổn ngang. Lúc về đến nhà, Lý Đông Sinh và Lý Yến đã về nhà từ lúc nào.
"Sao hôm nay em về sớm vậy?" Diệp Lăng Thiên cầm túi đi vào phòng, thấy Lý Yến thì không khỏi tò mò hỏi. Phải biết rằng Lý Yến chính là người cuồng công tác, rất ít khi thấy cô ta tan làm đúng giờ.
"Sau này ngoài tình huống đặc thù ra thì ngày nào em cũng sẽ tan làm đúng giờ, em dành cả đời cho công việc, bây giờ nên dành thời gian cho gia đình, ở bên giúp đỡ mẹ, cũng ở bên anh nhiều hơn." Nói đến đấy, Lý Yến đỏ mặt, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lý Đông Sinh bỗng nhiên gọi Diệp Lăng Thiên vào thư phòng, đợi Diệp Lăng Thiên ngồi xuống, Lý Đông Sinh hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên: "Có phải con giết Tần Hạo không?"
Diệp Lăng Thiên ngẩn người nhìn Lý Đông Sinh, sau đó trả lời: "Cho dù đúng, con cũng không thể nói cho ba được, đây là quy định."
Lý Đông Sinh nghe xong, gật đầu nói: "Ba biết, thật ra con không nói ba cũng có thể đoán được, con cố ý thả Tô lão tam, gây ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104862/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.