"Gia đình nào cũng có nỗi khó xử riêng, ông ta không phải người biết ơn người khác." Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe xong lạnh nhạt nói.
"Ông ta không chỉ không cảm thấy tôi đối tốt với ông ta mà ngược lại còn cho rằng tôi đã cướp đi mọi thứ đáng lẽ thuộc về ông ta. Ông ta cho rằng, ba Ưu Ưu mất đi, như vậy tất cả mọi thứ còn lại đều nên thuộc về nhà họ Trương, tôi chẳng qua chỉ là người ngoài, Ưu Ưu cũng là con gái, sớm muộn cũng có một ngày phải đi lấy chồng, mà những thứ này phải nên để người nhà họ Trương kế thừa, hoặc là ông ta, hoặc là con của ông ta, phong tục tập quán của quê hương ông ta chính là như vậy.
Nhưng tôi cũng không phải người ngu ngốc, công ty này là tôi và ba Ưu Ưu cùng nhau sáng lập, cũng là một mình tôi gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm đến quy mô như bây giờ, những thứ thuộc về tôi thuộc về con gái của tôi ai cũng đừng hòng lấy đi.
Cũng bởi vì chuyện này, ông ta vẫn luôn coi tôi và Ưu Ưu như kẻ thù, cho rằng tôi là loại phụ nữ giống như Võ Tắc Thiên, mưu triều soán vị, chiếm thiên hạ của nhà họ Trương bọn họ, ngẫm lại thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ mà.
Những năm qua, nể mặt ba của Ưu Ưu, tôi chưa từng ra tay với ông ta, tôi đối với ông ta hết nhẫn rồi lại nhịn, tất cả chỗ tốt ông ta đều có một phần, tất cả khổ sở và mệt mỏi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104828/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.