Hứa Hiểu Tinh trực tiếp đỡ Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên giường của cô ta, sau đó bắt đầu chuẩn bị xé ống quần của Diệp Lăng Thiên ra.
“Hiểu Tinh, tôi.., tôi thật sự không bị vấn đề gì quá lớn, cô vẫn là mau chóng đi mặc quần áo đi, không phải là vấn đề của cô, mà là tôi... thật sự không chịu nổi.” Diệp Lăng Thiên nghẹn lời nói.
Hứa Hiểu Tinh bị Diệp Lăng Thiên nói thì mặt mày lập tức đỏ bừng, vừa hoảng hốt đi ra vừa mắng: “Lưu manh.”
Diệp Lăng Thiên cười bất lực, đây có thể trách anh lưu manh sao? Nếu như đổi thành người đàn ông khác không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó rồi.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp xé ống quần ra, nói thật, thật sự rất đau, đây không phải là nói đùa, đau là một loại cảm quan của con người, cho dù người có dũng cảm thế nào đi nữa cũng sẽ đau, Diệp Lăng Thiên cũng thế. Nhìn vết thương, bị mảnh thủy tinh cứa một vết dài, quần ngoài cũng bị xé ra một đường dài. Điều mấu chốt nhất là vết thương này còn khá sâu, Diệp Lăng Thiên thật sự đã rất lâu chưa từng bị thương rồi.
Máu cứ đang chảy, khi Diệp Lăng Thiên đang chuẩn bị xuống giường tự mình đi tìm bông băng thì nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đã mặc xong quần áo đi tới.
“Vết thương lớn như vậy, còn sâu như vậy, đi bệnh viện thôi, tôi đỡ anh, chúng ta đi bệnh viện.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy vết thương của Diệp Lăng Thiên thì vội nói.
“Thật sự không sao, đây chỉ là vết thương ngoài da. Hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104812/chuong-756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.