“Không có, trước khi đến đây thì Số 1 chỉ nói cho hai đứa bọn em biết là quân đội đã bị triệt tiêu, chúng em phải giải ngũ, kêu hai đứa chúng em sau này cứ đi theo anh, tất cả đều cứ nghe lời của anh, cho nên chúng em đến đây.” Lão Ưng tiếp lời. Diệp Lăng Thiên trầm tư rất lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Như vậy đi, ngày hôm nay không còn sớm nữa, Bọ Cạp, trước tiên cô dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi tìm hai cậu, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp chuyện ngày hôm nay.” “Không được, tôi phải đi rồi, tôi còn có nhiệm vụ khác, nhiệm vụ của tôi chỉ là phụ trách đưa hai người bọn họ tới cho anh, xe còn đang chờ tôi ở phía dưới, tôi phải lập tức đi thôi.” Bọ Cạp lắc đầu. “Cô không tham gia vào công việc này hả?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc. “Đúng vậy, tôi không tham gia vào, tôi chỉ là người liên lạc cho mọi người mà thôi.” Bọ Cạp nở nụ cười, sau đó liền đi khỏi. “Hai người các cậu ăn cơm chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi. “Vẫn chưa ăn, xuống máy bay rồi thì trực tiếp đến đây ngay.” “Cái cô Bọ Cạp này, đều làm chuyện gì vậy không biết, đi ra ngoài với tôi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài, sau khi ra ngoài thì lại suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra gửi qua cho Trần Tuấn Lương, nói thẳng địa điểm, kêu Trần Tuấn Lương đến đó. Diệp Lăng Thiên trực tiếp dẫn hai người bọn họ đến một khách sạn năm sao, thuê cho hai người bọn họ hai căn phòng, sau đó lại ăn cơm trong khách sạn, vừa mới gọi cơm xong thì Trần Tuấn Lương lại tới, Trần Tuấn Lương đi vào trong phòng nhìn thấy Hầu Tử với lão Ưng thì lập tức sợ đến ngây người, mà hai người Hầu Tử và lão Ưng cũng vậy. “Sao hai người cùng đến đây vậy?” Trần Tuấn Lương kinh ngạc hỏi. “Hai người bọn họ đã đến tuổi rồi cho nên giải ngũ, hiện tại đến đây làm việc cùng với tôi, sau này các cậu có thể thường xuyên ở cùng nhau.” Diệp Lăng Thiên cướp lời của hai người bọn họ. Hầu Tử với lão Ưng nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên thì cũng đã hiểu ý của Diệp Lăng Thiên, không nói gì nữa, chỉ là bắt đầu ôn chuyện với Trần Tuấn Lương. Buổi tối ngày hôm đó, Diệp Lăng Thiên không hề nói những chuyện liên quan đến công việc, mấy người bọn họ ngồi cùng với nhau đơn thuần là nói chuyện phiếm, buổi tối sắp xếp chỗ ngủ cho hai người bọn họ thì liền rời đi, sáng ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên trực tiếp đến nhà khách lái xe chở hai người bọn họ vào trong thành phố mua mấy bộ quần áo cho hai người rồi lại mua điện thoại cùng với sim cho hai người bọn họ. “Độc Lang, anh không cần phải mua những thứ này cho em đâu, em biết anh tốt với bọn em, nhưng mà...” Cuối cùng lão Ưng lại băng khoăn nói với Diệp Lăng Thiên, anh ta nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đều mua đồ tốt cho hai người bọn họ, mỗi một thứ đều có giá trị không nhỏ, cho nên trong lòng vô cùng bối rối. “Không phải là Số 1 đã nói rồi à, sau này hai người các cậu đi theo tôi làm việc, nếu như đã đi theo tôi làm việc thì chẳng lẽ tôi không nên đưa tiền lương cho hai người hả? Được rồi, chúng ta đều là những anh em đã từng vào sinh ra tử, cậu cũng đừng có quan tâm những chuyện này nữa, các cậu nhớ kỹ sau này đừng gọi tôi là Độc Lang, gọi tôi là ông chủ hoặc là gọi tôi là anh giống như Báo, hai người cũng phải nhớ kỹ, sau này hai người các cậu đều là những người bình thường, mua những thứ này cho các cậu là bởi vì nó là đồ dùng cần thiết cho cuộc sống trong thành phố, hai người các cậu không thể nào cứ mặc đồ rằn ri đi khắp nơi. Lúc xuất ngũ như thế nào, trong lòng tôi biết rất rõ ràng, nghèo xơ nghèo xác. Đi thôi, đi đến ngân hàng với tôi, để tôi làm cho mỗi người các cậu một tấm thẻ ngân hàng.” Sau khi làm thẻ xong, Diệp Lăng Thiên lại chuyển ba trăm triệu vào trong thẻ của bọn họ, đó chính là tiền sinh hoạt gửi trước cho bọn họ, sau đó Diệp Lăng Thiên lại đến công ty bất động sản một chuyến, thuê một căn phòng cho hai người bọn họ, ngoài ra còn mua cho bọn họ mỗi người một chiếc xe, đương nhiên đợi đến khi xe có bảng số thì phải cần có thời gian làm xong hết tất cả cũng muốn trôi qua hết cả một ngày. “Anh, anh mua cho bọn em nhiều thứ như vậy mà lại không nói với bọn em là phải làm cái gì, trong lòng của bọn em không hiểu, anh vẫn nên tìm chuyện gì đó để hai đứa bọn em làm đi, nếu không thì cả ngày bọn em không làm gì hết, trong lòng rất chán.” Buổi tối, lúc Diệp Lăng Thiên sắp rời khỏi, rốt cuộc Hầu Tử cũng nhịn không được mà lên tiếng nói. “Cậu yên tâm đi, sẽ có chuyện cho cậu làm mà, chỉ có điều là trước mắt vẫn còn chưa nghĩ ra. Các cậu khởi động điện thoại của mình lên đi, có chuyện gì thì tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho các cậu, à đúng rồi, mấy ngày nay không có việc gì thì hai người các cậu cứ đi dạo xung quanh thành phố A, trước tiên cậu phải làm quen với tình huống ở thành phố này một chút, quy trình tương tự như các nhiệm vụ trước đây của chúng ta. Như vậy đi, tôi cho các cậu khoảng hai ba ngày, các cậu phải thăm dò thành phố này rõ ràng cho tôi, đừng có đợi đến lúc thực hiện nhiệm vụ thì hai người các cậu lại không tìm được địa điểm, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên lại cười cười rồi sau đó đi về nhà. Trên đường về nhà, Diệp Lăng Thiên lại nhận được điện thoại của Lưu Thượng Vinh. “Diệp tổng, căn biệt thự lần trước cậu kêu tôi đi xử lý, tôi đã làm xong hết rồi, đã trao đổi với bên phía ngân hàng mấy ngày, tất cả thủ tục đều đã được hoàn thành, chỉ đợi đến cuối cùng trả tiền thôi.” “Bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Thiên hỏi. “Một trăm lẻ bốn tỷ, đây là giá sau khi đã chiết khấu, không có cách nào thấp hơn nữa. Diệp tổng, lần này tôi đã cố gắng hết sức.” Lưu Thượng Vinh có hơi khó nói. “Như vậy đi, ông hẹn với người trong ngân hàng, ngày mai tôi sẽ đến đó xử lý thủ tục trả tiền, tôi không có quá nhiều thời gian đâu, sáng ngày mai phải xử lý xong hết tất cả mọi chuyện, sáng ngày mai ông chờ tôi ở công ty, chúng ta phải giải quyết xong chuyện này.” “Được, không thành vấn đề, một buổi sáng là có thể hoàn thành, một lát nữa tôi sẽ liên lạc với người bên phía ngân hàng hẹn thời gian.” Nhận được cuộc gọi của Lưu Thượng Vinh, Diệp Lăng Thiên mới nhớ đến chuyện này, nói thật thì khoảng thời gian này quá bận rộn, anh đã sắp quên mất chuyện này luôn rồi, nhớ đến căn nhà của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên nhịn không được mà bật cười. Nói cái gì tới thì cái đó tới, Diệp Lăng Thiên vừa mới về nhà thì nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân. “A lô.” “Anh đang làm gì vậy? Ăn cơm tối xong chưa?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên. “Ừ, ăn rồi, lúc này chắc chắn đã ăn rồi, em thì sao?” “Em cũng ăn rồi, bây giờ đang ở khách sạn, tối nay ăn cơm cùng với đại diện của nhà máy, ngày hôm nay đã đi dạo một vòng trong xưởng rồi, cũng đã nói chuyện với người bên phía nhà máy.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói. “Thế nào rồi, cảm thấy có khả năng hoạt động không?” “Đương nhiên, anh cũng có bối cảnh lớn cùng với mối quan hệ như thế thì chắc chắn chuyện này có khả năng được thực hiện, hơn nữa rõ ràng đối phương đã bắt chuyện rồi, ngày hôm nay người bên phía nhà máy rất khách sáo với mấy người bọn em. Hơn nữa, nhà xưởng này cũng không tệ, cho dù là phương diện quy mô và máy móc hay là bố cục gì đó đều rất không tệ, em có thể nói cơ bản đã đạt đến mức độ tiên tiến, em cảm thấy chỉ cần có một cái giá hợp lý, mua được nhà máy này thì đây chính là một vụ làm ăn rất tốt.” Lý Vũ Hân nói rất chắc chắn. “Vậy đối phương đã cho ra cái giá chưa?” “Vẫn còn chưa nói tới chuyện này, em với đối phương đã hẹn ngày mai bàn với nhau rồi, sáng ngày mai bọn họ lại phái người đại diện đến để bàn chuyện này với chúng ta, chắc có lẽ là còn phải ở đây thêm ba bốn ngày nữa mới làm xong.” Lý Vũ Hân dừng lại một chút rồi nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]