“Không có, trước khi đến đây thì Số 1 chỉ nói cho hai đứa bọn em biết là quân đội đã bị triệt tiêu, chúng em phải giải ngũ, kêu hai đứa chúng em sau này cứ đi theo anh, tất cả đều cứ nghe lời của anh, cho nên chúng em đến đây.” Lão Ưng tiếp lời.
Diệp Lăng Thiên trầm tư rất lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Như vậy đi, ngày hôm nay không còn sớm nữa, Bọ Cạp, trước tiên cô dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi tìm hai cậu, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp chuyện ngày hôm nay.”
“Không được, tôi phải đi rồi, tôi còn có nhiệm vụ khác, nhiệm vụ của tôi chỉ là phụ trách đưa hai người bọn họ tới cho anh, xe còn đang chờ tôi ở phía dưới, tôi phải lập tức đi thôi.” Bọ Cạp lắc đầu.
“Cô không tham gia vào công việc này hả?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi không tham gia vào, tôi chỉ là người liên lạc cho mọi người mà thôi.” Bọ Cạp nở nụ cười, sau đó liền đi khỏi.
“Hai người các cậu ăn cơm chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Vẫn chưa ăn, xuống máy bay rồi thì trực tiếp đến đây ngay.”
“Cái cô Bọ Cạp này, đều làm chuyện gì vậy không biết, đi ra ngoài với tôi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài, sau khi ra ngoài thì lại suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra gửi qua cho Trần Tuấn Lương, nói thẳng địa điểm, kêu Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104786/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.