Hứa Hiểu Tinh gật đầu, sau đó lại nói: "Anh đừng để ý tới mấy lời mẹ tôi nói lúc ăn cơm, tôi cũng hết cách. Nếu tôi nói anh là bạn trai của tôi thì bọn họ sẽ dễ chấp nhận việc anh giúp chúng tôi số tiền 120 tỷ kia hơn. Nếu không phải, chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ thấy rất kỳ cục, rất khó chịu, vì vậy tôi cũng hết cách."
"Tôi không ngại, chỉ là lần này cô có thể gạt được việc này nhưng lần sau thì sao? Nếu đợi đến đầu năm sau cô sẽ giải quyết thế nào? Vì thế, cô vẫn nên tìm cơ hội nói rõ ràng cho ba mẹ cô biết. Cứ tiếp tục lừa dối ba mẹ cô như vậy cũng không phải là cách, còn nữa cô cũng nên để ý tới việc lập gia đình đi, đừng để ba mẹ cô lo lắng cho cô mãi."
"Anh lại dạy đời tôi nữa rồi. Việc này còn không phải do anh hại tôi sao?" Hứa Hiểu Tinh tức giận nói, sau đó lại nói tiếp: "Anh đúng là hại người ta không lối thoát mà. Anh nhìn tôi xem, ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng, Vũ Hân cũng vậy, còn Lý Yến vợ trước của anh nữa chứ. Anh có dám nói không phải anh hại tôi không? Nói thật lòng, con người anh đáng ra nên bị kéo ra ngoài bắn chết mới đúng. Anh đã hại bao nhiêu cô gái, làm lỡ thời thanh xuân tươi đẹp của bao nhiêu người rồi hả?" Hứa Hiểu Tinh nói đến đây thì tức giận không thôi.
Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc nhưng ngẫm kỹ lại hình như là đúng vậy thật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104765/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.