Diệp Lăng Thiên gật đầu ngầm thừa nhận.
“Vậy khi nào chú cháu mới được thả ra, nếu chú cháu không phạm tội thì tại sao bọn họ vẫn chưa thả ra?”
“Không nhanh như vậy đâu dì, dù gì chú cũng là một trong những đương sự, nên không thể quay về trước khi vụ án kết thúc, nói đúng hơn là phải đợi tới khi bắt được người đó kết thúc vụ án, thì chú mới có thể quay về.” Diệp Lăng Thiên đành phải nói thật chuyện này, dù gì Hứa Thiệu Viễn hoàn toàn không thể quay về trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí giờ còn chưa biết liệu ông ta có quay về được không?
“Vậy phải mất bao lâu? Ông ấy lớn tuổi như vậy, nếu ở trong đó thì làm sao chịu đựng nổi, cháu đã gặp mặt ông ấy chưa?”
“Dì à, dì cứ yên tâm, cháu có một người bạn, cũng có thể xem là lãnh đạo, hôm nay cháu đã gọi cô ấy cùng tới trại giam, nếu không có cô ấy giúp đỡ, e rằng cháu đã không gặp được chú, cũng không thể hiểu rõ chuyện đã xảy ra. Cô ấy đã tới chào hỏi nói chuyện với người quản lý trại giam rồi, bọn họ đã đồng ý chăm sóc đặc biệt với chú, cũng sắp xếp chú ở riêng, không tiếp xúc quá nhiều với những người trong trại giam, hơn nữa, về chuyện ăn uống cũng sẽ có nhân viên trong đó nấu cho chú ăn, nên chắc chắn chú sẽ không quá cực khổ, nên dì cứ yên tâm.” Diệp Lăng Thiên lại an ủi mẹ Hứa Hiểu Tinh.
“Thế à, vậy thì tốt, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu Diệp, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104747/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.