“Vậy có một lúc nào đó anh đã từng nghĩ tới muốn sống với tôi đến cuối cuộc đời, muốn kết hôn với tôi sống cùng với nhau cả đời?” Không biết là từ lúc nào nước mắt của Hứa Hiểu Tinh đã chảy xuống, vừa lái xe vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Có chứ, đã từng có, còn nhớ rõ trước khi cô chuẩn bị đến thành phố B, cô đã hẹn tôi ăn cơm trong quán cơm nhỏ rồi nói với tôi những lời đó không? Lúc cô quay người rời đi không quay đầu lại, lúc ấy tôi đã rất muốn bước lên ôm cô, sau đó cứ sống với cô hết cả cuộc đời, nhưng mà cuối cùng lí trí nói cho tôi biết tôi không thể làm vậy.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Diệp Lăng Thiên, anh chính là tên khốn nạn! Rõ ràng tôi đã quên anh rồi, tại sao anh lại phải tới làm phiền tôi, tại sao chứ! Anh cố tình để tôi không sống tốt có đúng không hả.” Hứa Hiểu Tinh khóc như mưa, dừng xe ở ven đường rồi mắng chửi Diệp Lăng Thiên.
Nhưng mà lúc cô ta quay người qua nhìn Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên đã ngủ rồi.
“Diệp Lăng Thiên, cả đời này của tôi chắc chắn thiếu nợ anh, gặp anh, cả đời này tôi liền không mơ tưởng có được hạnh phúc.” Hứa Hiểu Tinh nhịn không được mà mắng, sau đó cứ nhìn Diệp Lăng Thiên như thế, cuối cùng bỗng nhiên cúi người xuống hôn một cái lên môi của Diệp Lăng Thiên.
“Cuộc sống của anh quá rối rắm, anh sống như thế này quá mệt mỏi, anh cần gì phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104718/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.