Diệp Lăng Thiên cũng bị câu hỏi của Trần Tuấn Lương làm khó, anh lấy điện thoại ra gọi vào số của Lý Yến một lần nữa. Có người bắt máy nhưng chỉ mấy giây sau điện thoại lại cúp máy, Lý Yến không nhận điện thoại của Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên nhìn điện thoại rồi đặt điện thoại xuống, nói với Trần Tuấn Lương: “Về nhà, cậu đưa tôi về.”
Rồi anh và Trần Tuấn Lương cùng về nhà.
Lý Yến cúp điện thoại xong rồi lại dò dẫm ra khỏi bệnh viện, trong tay cô ta đang cầm kết quả chẩn đoán của bệnh viện. Cô ta đi tới một thùng rác, vứt hết ảnh chụp và hóa đơn của bệnh viện trong tay đi rồi chậm chạp đi ra ngoài.
Lý Yến đi tới một nhà chờ xe bus bên ngoài bệnh viện rồi ngồi xuống một chiếc ghế. Ánh mắt cô ta như của người mất hồn, những người bên cạnh là những người đang chờ xe bus. Từng chuyến xe liên tiếp đi tới, những người bên cạnh Lý Yến nhanh chóng đổi thành những người khác nhau nhưng cô ta vẫn ngồi im ở đó.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô ta gọi xe đi thẳng tới bệnh viện. Lần này cô ta không lén lút như lần trước nữa bởi vì cô ta muốn nhanh chóng biết được kết quả, cô ta dùng mối quan hệ với một lãnh đạo trong bệnh viện, đi cửa sau để được làm siêu âm ngay lập tức và có một bác sĩ chuyên môn chăm sóc. Với chức vụ của cô ta và ba cô ta, những chuyện này thế này chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng kết quả siêu âm đúng là khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104670/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.