Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, rất lâu sau mới lên tiếng: "Không có tại sao, anh chính là không để em và cậu ta ở bên nhau, đây chính là lý do." "Ha ha ha" Diệp Sương không nhịn được cười, tiếng cười này là tiếng cười không biết làm sao và đau lòng, vừa cười vừa chảy nước mắt. "Anh, quả thực em không nghĩ tới anh sẽ là một người như vậy, em nói cho anh biết, cả đời này em không phải anh ấy không lấy chồng, có bản lĩnh anh đánh chết em và anh ấy đi, nếu không, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên anh ấy. Sau này, em cũng không có người anh này nữa, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy của anh với em, nhưng chuyện này, em không có cách nào tha thứ cho anh, vĩnh viễn cũng không có cách nào" Diệp Sương nói lời cuối cùng, sau khi nói xong xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, lúc đi lưu lại là vô cùng không biết làm sao và thương tâm. Diệp Lăng Thiên đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Diệp Sương chạy ra ngoài, trái tim anh giờ phút này đau giống như đao vặn vậy, đau đến nỗi anh cũng cảm giác có chút không cách nào hô hấp được. Anh làm tất cả cũng là vì Diệp Sương, nhưng kết quả là lại bị Diệp Sương hiểu lầm như vậy, sự đau lòng này lớn hơn nhiều sự tức giận trong lòng anh giờ phút này, hết lần này tới lần khác anh vẫn không thể nói cho Diệp Sương chuyện đã xảy ra, bởi vì, nếu để cho Diệp Sương biết chuyện này, có thể tưởng tượng được chuyện này đả kích một cô gái như con bé lớn đến thế nào, có thể sẽ để lại bóng ma trong lòng suốt quãng đời còn lại. Ngay vừa rồi, Diệp Lăng Thiên thiếu chút nữa thì không nhịn được nói ngọn nguồn chuyện này, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn lại. Bây giờ anh có cảm giác vô lực sâu đậm. Diệp Lăng Thiên từ từ đi tới bên cửa sổ sát đất hút thuốc, một điếu lại một điếu, anh không biết cần một trái tim lớn đến thế nào mới có thể không quan tâm coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra, ít nhất, ngay cả Diệp Lăng Thiên anh cũng không cách nào làm được. Một người mạnh mẽ hơn nữa, nội tâm anh cũng sẽ có tình cảm như mọi người, cũng sẽ có tình thân, tình yêu và tình bạn, Diệp Lăng Thiên biết anh vĩnh viễn cũng không qua được cửa ải này. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thở dài một cái, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh. "Alo, có chuyện gì vậy?" Hứa Hiểu Tinh đợi một lúc lâu mới nghe điện thoại. "Bây giờ cô đang bận không?" Diệp Lăng Thiên hỏi. "Tôi đang dạy học, có chuyện gì anh nói thẳng đi" Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng hỏi. "Là như vậy, tôi cãi nhau với Diệp Sương rồi, con bé khóc chạy ra khỏi phòng làm việc của tôi, bên này tôi có chuyện không đi được. Tôi nghĩ, nếu như cô có thời gian đợi chút nữa tìm con bé giúp tôi một chút, trò chuyện với con bé một chút, tôi sợ con nhóc này sẽ làm những chuyện ngu xuẩn" Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói. "A? Chuyện gì? Hai anh em anh vì chuyện gì mà cãi nhau nghiêm trọng như vậy?" Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe xong vô cùng kinh ngạc. "Chuyện này nhất thời cũng không nói rõ ràng, cô là cô giáo của con bé, con bé vẫn luôn vô cùng kính trọng cô, rất nghe lời cô, tôi nghĩ, cô tìm một cơ hội nói chuyện với nó hiệu quả sẽ rất tốt " "Vậy cũng được, tôi dạy xong tiết này cũng không còn việc gì rồi, đến lúc đó tôi lái xe đi tìm con bé. Vậy cứ thế trước đi" Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại. Diệp Lăng Thiên để điện thoại di động xuống, tâm tình đã hỏng bét đến đáng sợ, nhưng anh cũng không có gì oán trách cả, sau khi hút hai điếu thuốc lại tiếp tục cưỡng bách mình đi làm công việc trên tay. Buổi tối hôm đó sau khi tan việc Diệp Lăng Thiên về đến nhà, phát hiện cũng không có bóng người của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên bắt đầu có chút lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh. "Diệp Sương ở cùng với cô sao?" "Ở, ở nhà tôi, vừa rồi tôi đi cùng con bé từ bệnh viện về, con bé nói là sự thật sao?" Hứa Hiểu Tinh hỏi ngược lại Diệp Lăng Thiên. "Cái gì?" Diệp Lăng Thiên hỏi. "Diệp Sương nói là anh vì ngăn cản con bé ở bên Trương Văn Quân mà đập tàn phế tay của Trương Văn Quân, uy hiếp cậu ta không cho phép ở bên Diệp Sương, phải không?" Hứa Hiểu Tinh nói rõ. Diệp Lăng Thiên trong lúc nhất thời cũng không nói lời nào, sau đó hỏi: "Lời này là Trương Văn Quân chính miệng nói hay là Diệp Sương tự đoán?" "Hẳn là Diệp Sương đoán, tôi đi theo Diệp Sương đi bệnh viện thăm Trương Văn Quân, Trương Văn Quân căn bản cũng không đồng ý gặp Diệp Sương, vẫn luôn để Diệp Sương đi, hơn nữa, Trương Văn Quân chính miệng nói cho tôi, nói là cậu ta đi leo núi, bị đá từ trên rơi xuống đập vào tay mới bị thương. Nhưng Diệp Sương chắc chắn chính là anh làm" "Vậy cô cảm thấy chuyện này là tôi làm sao?" Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi. "Tôi không biết, trong nhận thức của tôi, anh tuyệt đối không phải người như vậy, nhưng nghe phân tích của Diệp Sương tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên tôi mới đến hỏi anh, tôi hy vọng anh có thể chính miệng nói cho tôi câu trả lời" Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, hút hai cái, sau khi khạc ra một hớp khói thì nói: "Diệp Sương đoán đúng, là tôi làm. Tay của cậu ta là tôi đập, cũng là tôi không để cậu ta có bất kỳ lui tới nào với Diệp Sương." Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe Diệp Lăng Thiên nói xong rất lâu không nói gì, cuối cùng giọng có chút run rẩy hỏi Diệp Lăng Thiên: "Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Anh không phải loại người lỗ mãng tàn bạo, hơn nữa anh làm như vậy là phạm pháp, là phải ngồi tù." "Tôi làm như vậy tự nhiên có lý do của tôi" Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói. "Tôi không nghĩ ra lý do của anh là cái gì, cũng bởi vì anh không hy vọng Diệp Sương yêu đương lúc đi học sao? Diệp Lăng Thiên, tôi thật không nghĩ tới chuyện này thật sự là anh làm, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy" Hứa Hiểu Tinh rõ ràng rất kích động. "Xúc phạm ranh giới cuối cùng của tôi chuyện gì tôi cũng có thể làm, tôi nói rồi, sở dĩ tôi làm như vậy là có lý do của tôi. Còn lý do là gì tôi không thể nói cho cô, ít nhất bây giờ không tiện nói cho cô, sau này nếu như có cơ hội tôi sẽ nói cho cô. Cô giúp tôi chăm sóc Diệp Sương, nếu như bên con bé có chuyện gì thì cô gọi cho tôi, cứ như vậy đi" Diệp Lăng Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói xong liền cúp điện thoại. Anh biết, lại một người hiểu lầm anh. Thật ra nói thật thì cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất khó chịu, nhưng Diệp Lăng Thiên không có lựa chọn nào khác, có một số việc càng ít người biết càng tốt. Diệp Lăng Thiên ở nhà ăn tối xong, sau đó đi tắm, xem ti vi, sau đó nhận được điện thoại của Trần Tuấn Lương, sau đó Diệp Lăng Thiên trực tiếp xuống lầu, vẫn là đi thang bộ sau đó leo tường, sau đó đi qua mấy ngõ hẻm đi tới bên lề đường, bên lề đường nhìn thấy xe của Trần Tuấn Lương đã đậu ở bên lề đường, Diệp Lăng Thiên trực tiếp mở cửa xe ngồi ở chỗ ngồi kế bên người lái, sau đó hỏi Trần Tuấn Lương: "Người đâu?" "Trong cốp sau" Trần Tuấn Lương nói. "Lái về phía trước" Diệp Lăng Thiên vừa chỉ đường vừa nói. "Người này là ai?" Diệp Lăng Thiên vừa chỉ đường cho Trần Tuấn Lương vừa hỏi Trần Tuấn Lương. "Người này tên là Lưu Thượng Vinh, trước kia là quản gia nhà Văn Vũ, từ lúc Văn Vũ sinh ra đã làm rồi, mặc dù là quản gia, nhưng cũng đi theo ông già nhà Văn Vũ tiếp xúc rất nhiều chuyện, coi như là người cũ của nhà họ Văn, ở công ty nhà bọn họ và trong vòng giao tế vẫn có chút địa vị. Sau khi Văn Vũ về nước, ông già nhà Văn Vũ sắp xếp người đã từng là quản gia này đi theo Văn Vũ, có ý phụ tá, đoán chừng là chuẩn bị để Văn Vũ thay thế ông ta sau này trông coi công ty bọn họ. Em phát hiện, Văn Vũ trên căn bản chuyện gì cũng đều giao cho Lưu Thượng Vinh đi làm, hơn nữa, bên người Văn Vũ trừ Lưu Thượng Vinh này cũng không còn ai khác nữa, cho nên, em nghĩ, nếu quả thật có người như vậy, vậy người này cũng chỉ có thể là ông ta rồi, cho nên em đưa ông ta ra từ xe của ông ta." Trần Tuấn Lương từ từ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]