Diệp Lăng Thiên hút thuốc, suy nghĩ kĩ lời nói của Vương Lực, rất lâu sau mới nói: “Tôi cảm thấy đây không phải là một vấn đề chúng ta cần phải suy nghĩ nhiều, ít nhất không phải là vấn đề chúng ta phải suy nghĩ bây giờ. Cậu nghĩ thử xem, công ty chúng ta mới thành lập bao lâu? Cũng chỉ là nửa năm thôi, vẫn chưa đứng vững ở thành phố A này, đột nhiên nói muốn đi ra khỏi thành phố A tôi cảm thấy không ổn lắm.”
Diệp Lăng Thiên dừng một chút rồi lại nhìn Vương Lực nói tiếp: “Trong quá trình phát triển công ty thực phẩm tôi học được một đạo lý, chuyện gì cũng phải có thứ tự, từ từ làm, chỉ cần xây vững nền móng, tiếp tục xây dựng lên mới càng vững càng nhanh. Công ty thực phẩm trong quá trình phát triển đã xảy ra rất nhiều vấn đề, tuy rằng có những vấn đề là do con người, nhưng mà xét cho cùng, vẫn là công ty thực phẩm phát triển quá nhanh, chưa xây vững nền móng, cho nên xảy ra chút vấn đề nhỏ nào thì có cảm giác giống như giông bão sắp đến.”
“Cho nên, tôi hy vọng công ty bảo an của chúng ta sẽ không theo vết xe đổ của công ty thực phẩm. Chúng ta phải phát triển, nhưng mà, chúng ta không thể chưa học đi mà đã học chạy, như vậy không thực tế. Phát triển ra ngoài tỉnh khác, là mục tiêu phát triển lúc đó của chúng ta, đó là điều tất nhiên, nhưng mà, tôi hy vọng phải đợi đến lúc chúng ta đủ mạnh rồi mới tiến hành. Trước mắt thành tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104590/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.