Diệp Lăng Thiên gần như bò từ bụi cỏ tới tường rào phía sau biệt thự, sau khi tới nơi, anh ngồi sát người vào tường rào, giờ anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì phía sau biệt thự là một ngọn núi, trên đỉnh núi lại có người, nhưng người đó không thể nhìn thấy bên dưới chân núi, mà mấy người ở hướng khác cũng bị khuất tầm mắt ở khu vực này, tất nhiên, người đứng trên cao hai bên vẫn có thể nhìn thấy phía sau biệt thự, nhưng chỉ cần anh áp sát vào tường rào thì cơ bản không nhìn thấy được, hơn nữa, trời tối thế này, miễn sao đối phương không có ống nhòm ban đêm thì sẽ không nhìn thấy rõ, dù gì cũng là người chứ chẳng phải cú mèo, cũng không phải sói. Tất nhiên, đối phương sẽ không chuẩn bị mấy thứ này, đây đều là đồ trang bị để đặc công tác chiến, nên chỉ có quân đội mới có, đối phương chỉ là băng nhóm buôn bán ma túy nên chẳng bao giờ mua mấy thứ này, với họ, có tiền mua nhiều súng nhiều bom mới là chuyện thỏa đáng.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên mặt đất suy nghĩ cách nhảy qua tường rào, vì nó không cao lắm, chỉ tầm hai mét, nên anh có thể dễ dàng nhảy qua, nhưng vấn đề ở đây là nhảy qua thế nào, chỉ cần anh nhảy với tốc độ nhanh, cộng với ánh trăng lúc này, thì mấy người đứng trên đỉnh núi không thể nào phát hiện ra anh, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ lưỡng việc mình nên làm gì sau khi nhảy vào. Đến giờ, anh vẫn chưa biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104558/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.