Lý Đông Sinh không nói gì, rút một điếu thuốc trong tay Diệp Lăng Thiên, ngồi trong xe lẳng lặng hút, sau khi hút hết một điếu mới từ tốn nói: “Tôi tin tưởng cậu, tôi sẽ làm theo lời cậu nói. Trước tiên cho tất cả mọi người tập kết ở gần đây, chờ qua mười hai giờ sẽ bắt đầu hành động. Cậu nhớ phải chú ý an toàn, mặc dù biết rất khó, nhưng tôi hi vọng cậu có thể sống sót trở về.”
“Tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy, các ông đi trước đi, trời sắp tối rồi, trời tối rồi tôi sẽ âm thầm đi bằng đường núi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói.
Lý Đông Sinh gật đầu bước ra khỏi xe, nhưng vẫn đứng cạnh xe nhìn Diệp Lăng Thiên, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “Chú ý an toàn.”
“Được.” Diệp Lăng Thiên lại mỉm cười gật đầu với Lý Đông Sinh lần nữa.
Đội trưởng Vương cũng quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, biểu cảm rất phức tạp, trong mắt đều là kính trọng, cuối cùng xoay người lên xe với Lý Đông Sinh, lái xe rời đi.
Một mình Diệp Lăng Thiên ngồi trong xe tiếp tục hút thuốc, nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi chiều, căn cứ vào sắc trời những ngày gần đây của thành phố A để phán đoán, khoảng sáu rưỡi đến sáu giờ bốn mươi trời sẽ tối hẳn, mà Diệp Lăng Thiên dự định bắt đầu hành động lúc sáu giờ, anh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến vị trí gần biệt thự chỉ mất chừng hai mươi phút, mà lúc đó chính là thời gian hành động tốt nhất, bởi vì khi đó sắc trời đã tối, nhưng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104556/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.