Diệp Lăng Thiên mỉm cười, anh không nói gì nữa, tuy rằng đây không phải kết quả anh muốn, nhưng kết quả đã có rồi, anh cũng không nói được gì.
“Tiểu Diệp, mặc dù chuyện lần này đã kết thúc, nhưng với tư cách là người lớn hơn, tôi vẫn phải nói vài lời với cậu. Đôi lúc làm người không thể quá cứng nhắc, cứng quá dễ gãy. Xã hội là một bể nhuộm lớn, loại người nào cũng có. Trong xã hội này, cuộc sống thực ra là một nghệ thuật, con người phải tuân thủ các nguyên tắc và niềm tin của mình. Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta phải học cách sử dụng các phương pháp khác nhau để xử lý các vấn đề. Cứng nhắc quá cũng không phải là cách tốt nhất, đôi lúc sẽ chỉ mang lại tổn hại lớn cho bản thân và những người xung quanh. Cũng như việc lần này, nếu không vì cậu quen lão Dư, cậu nghĩ cậu có thể giải quyết dễ dàng được vậy không? Nếu không phải cậu quen tôi, cậu nghĩ cậu có thể an ổn ngồi trong văn phòng này mà làm việc không? Xã hội này thật ra nhiều chuyện rất phi lý, không bao giờ có chuyện công bằng đâu, dù là xã hội phát triển tới giai đoạn nào cũng sẽ không thể có sự công bằng. Tôi nghĩ cậu hiểu những điều tôi vừa nói, vì cậu là người thông minh. Những điều tôi vừa nói là do ngộ ra được sau khoảng mười năm trong quân đội, trong mười năm nay tôi cũng như cậu, nhưng tôi trải qua rất nhiều gian nan vất vả rồi mới nhận ra. Trong danh ngôn của Khổng Tử có câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104542/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.