Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân, trong lòng anh vẫn còn rất lo lắng cho Lý Vũ Hân.
“Em ăn cơm tối chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Vừa mới ăn xong, bây giờ đang quay về khách sạn, còn anh? Ăn cơm tối chưa?”
“Ừ, ăn rồi, Diệp Sương nấu, không ngon bằng em nấu.” Diệp Lăng Thiên hiếm khi nói những lời ngọt ngào.
“Anh đang trêu em đúng không, Diệp Sương nấu ngon hơn em rất nhiều.” Lý Vũ Hân nói, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra sự vui vẻ.
“Chuyện bên đó thế nào rồi?”
“Haiz” Nghe thấy Diệp Lăng Thiên hỏi, Lý Vũ Hân thở dài một tiếng, sau đó nói: “Em tìm người phụ trách chuyên mục của bọn họ, bọn họ xin lỗi chúng ta, nhưng cho dù em giải thích thế nào bọn họ cũng không muốn phát tiết mục kỳ này của chúng ta, nói cho cùng là bọn họ không muốn gánh vác nguy hiểm, mặc dù em đã giải thích rất nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn kiên quyết không phát, nói gì gì mà bọn họ cũng không muốn gánh vác sự nguy hiểm chính trị, vân vân, cuối cùng họ còn trực tiếp rời đi, không muốn gặp em nữa, em đợi ở đó cả một buổi chiều cũng không tìm người được ta, cuối cùng tan làm em chỉ có thể trở về.”
“Bỏ đi, nếu như thực sự không được thì bỏ đi, em về đi. Bây giờ mặc dù tình hình của công ty không tốt, nhưng cũng đang từ từ hồi phục, tin là với tình hình hiện tại, chúng ta kiên trì mấy tháng tình hình sẽ có chuyển biến tốt hơn.” Diệp Lăng Thiên cố gắng hết sức an ủi Lý Vũ Hân.
“Anh có biết nếu như tình trạng này kéo dài thêm mấy tháng, chúng ta sẽ thiệt hại bao nhiêu không? Em đã tính toán, tổng thiệt hại một tháng của chúng ta sẽ khoảng 30 tỷ, nếu như không có cách nhanh chóng xoay chuyển cục diện, vậy thì công ty của chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là tuyên bố phá sản và đóng cửa.
Em có thể chắc chắn chỉ cần tổ chuyên mục phát sóng tiết mục gần đây của chúng ta, tình hình của chúng ta sẽ lập tức có chuyển biến tốt, ít nhất có thể ít thiệt hại hơn bây giờ. Em rất xem trọng công ty, chỉ cần phát triển theo kế hoạch của chúng ta, chỉ cần thời gian vài năm, em có lòng tin sẽ biến nó trở thành một công ty lớn, một công ty kinh doanh dịch vụ ăn uống hạng nhất. Vì vậy, lần này cho dù như thế nào, em cũng phải khiến tổ chuyên mục bên này đồng ý, cho dù trả giá như thế nào” Lý Vũ Hân nói một cách rất kiên quyết.
Diệp Lăng Thiên rất hiểu tính cách của Lý Vũ Hân, cuối cùng chỉ có thể thở dài, không khuyên Lý Vũ Hân nữa, anh biết, cho dù anh có khuyên thế nào Lý Vũ Hân cũng không thay đổi quyết định của mình, cô chính là như vậy, ở mức độ nào đó, Diệp Lăng Thiên dường như cũng giống vậy.
Hai người nói những lời hỏi han nhau, sau đó cúp điện thoại.
Diệp Lăng Thiên ngủ trên giường, nghĩ đến tình hình trước mắt, anh có chút phiền muộn. Lúc Diệp Lăng Thiên dần dần đi vào giấc ngủ, điện thoại của Diệp Lăng Thiên lại reo lên, Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, là một số lạ, Diệp Lăng Thiên nhận điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Xin chào, anh Diệp, tôi là lão Vương của đội cảnh sát hình sự, anh mau đến cứu đội trưởng của chúng tôi đi.” Phía đối diện truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, dường như đội cảnh sát hình sự có một phó đội trưởng họ Vương, lần trước còn cùng mình thăm dò hiện trường. Lý Yến gặp nguy hiểm? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên vừa hỏi vừa từ trên giường ngồi dậy.
“Xe của đội trưởng chúng tôi bị người ta cài bom, chỉ cần dừng lại sẽ lập tức nổ tung, chuyên gia cũng không có cách nào giải quyết, người mà chúng tôi có thể nghĩ đến chỉ có cậu, cậu cứu đội trưởng của chúng tôi đi.”
“Mọi người đang ở đâu? Tôi qua ngay.’ Diệp Lằng Thiên hoảng loạn mặc quần áo.
“Chúng tôi đang ở đường vành đai 2, anh mau đến đi, xe sắp hết xăng rồi.”
“Tôi đến ngay.” Diệp Lăng Thiên nói xong lập tức cúp điện thoại, áo khoác cũng không kịp mặc, liền cầm một chiếc áo khoác hoảng loạn chạy ra ngoài.
Sau đó lái xe một cách điên cuồng đến đường vành đai số 2, bây giờ anh vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể, nhưng anh biết Lý Yến đang gặp nguy hiểm. Chạy quá tốc độ, anh cũng không biết mình đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, tăng tốc bao nhiêu lần, vừa lái xe đến đường vành đai số 2 thì gặp cảnh sát bao vây, Diệp Lăng Thiên dừng xe lại, hét lên: “Tôi là người mình”, sau đó cưỡng chế thi hành xông qua, không lâu sau mới nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát đang chạy chậm lại, mà xe của Lý Yến cách đó không xa, xe của Lý Yến cũng lái chậm lại. Diệp Lăng Thiên vừa dừng xe lại, lão Vương đã chạy đến.
“Anh Diệp, anh mau cứu đội trưởng của chúng tôi đi.”
“Tình hình thế nào, anh nói cụ thể cho tôi xem nào.”
“Tiểu Diệp, cậu đến rồi.” Đúng lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lý Đông Sinh cũng đi đến, khuôn mặt Lý Đông Sinh tái mét.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng tôi cũng nhận được điện thoại của đội trưởng mới vội vàng đến đây, đội trưởng lúc trở về, vừa mới lái xe không lâu thì nhận được điện thoại, người trong điện thoại nói với cô ấy, trên xe của cô ấy đã được cài bom, chỉ cần chiếc xe dừng lại sẽ lập tức nổ tung, hơn nữa, chỉ cần có người rời khỏi vị trí lái nó cũng sẽ lập tức nổ tung.”
“Chúng tôi đã tìm tất cả các chuyên gia gỡ mìn của thành phố A đến, có thể xác nhận, trên xe quả thực có bom, hơn nữa còn có 2 quả, dưới xe có một quả, dưới ghế ngồi có một quả, hơn nữa đều là những quả bom tiên tiến nhất, cộng thêm chiếc xe nhất định phải di chuyển, căn bản không có cách nào để loại trừ, còn về việc có phải thực sự chiếc xe dừng lại, hoặc người rời khỏi sẽ nổ hay không chúng tôi cũng không biết, nhưng, chúng tôi không dám không tin. Bên phía cảnh sát bây giờ đã không thể giải quyết. Cậu có cách giải quyết không?” Lý Đông Sinh có chút bình tĩnh nói, mặc dù rất bình tĩnh, nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn nhìn ra lúc Lý Đông Sinh nói vẫn run rẩy.
Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc hỏi: “Xăng trong xe còn có thể chạy được bao lâu.”
“Đội trưởng nói chỉ có thể chạy được khoảng nửa tiếng nữa, cô ấy đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô ấy không muốn làm hại người vô tội nên mới lái xe đến đường vành đai số 2, bởi vì trên đường vành đai số 2 không có người. Bây giờ chúng tôi đã phong tỏa đoạn đường này. Anh Diệp, anh có cách gì không?” Phó đội trưởng Vương nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Đông Sinh, cuối cùng nói: “Chú Lý, cháu không dám chắc chắn có thể cứu được cô ấy, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức.”
“Bỏ đi, không có cách thì cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch, đây là bom chứ không phải là chuyện đùa. Ngay cả chuyên gia gỡ bom còn không có cách gì thì cậu có thể có cách gì chứ? Tôi có đứa con gái như vậy, tôi rất tự hào, tôi rất kiêu ngạo. Cho dù lần này không qua được, con bé cũng là hi sinh vì tổ quốc, là một anh hùng, không hổ thẹn với bộ cảnh phục trên người, Lý Đông Sinh tôi tự hào về con bé.” Lý Đông Sinh nói một cách rất kiên định, nhưng đôi mắt đã ngấn lệ.
“Vẫn chưa đến phút chót, cháu đi xem.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền chạy qua.
“Đừng đi, rất nguy hiểm, uy lực của quả bom này rất lớn.” Lý Đông Sinh vội vàng hét lên, nhưng, Diệp Lăng Thiên căn bản không nghe, trực tiếp đuổi theo xe Lý Yến. Xe của Lý Yến chạy rất chậm, chỉ có 10km/h. Phía trước và phía sau của chiếc xe đều có xe nhưng đều cách khoảng 5 mét, rõ ràng mọi người đều sợ nguy hiểm.
Diệp Lăng Thiên đuổi theo chiếc xe kia, lúc sắp đuổi kịp thì nghe thấy Lý Yến ở trong xe hét lên: “Đừng đến đây, mau đi đi, mau rời đi, nguy hiểm lắm, xe sắp hết xăng rồi.”
Diệp Lăng Thiên không để ý, trực tiếp chạy đến ghế phụ lái, mở cửa xe ra, sau đó ngồi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.