“Nghe… nghe… đi” Lý Vũ Hân đẩy Diệp Lăng Thiên ra, thở hổn hển nói.
Tâm trạng Diệp Lăng Thiên lúc này cực kỳ chán nản, cuối cùng anh vẫn đè lên phía sau Lý Vũ Hân, vươn tay cầm lấy điện thoại rồi nhìn dãy số trên đó, Diệp Lăng Thiên lập tức tỉnh táo lại. Anh xoay người xuống khỏi người Lý Vũ Hân, ôm lấy cô rồi nằm xuống bên cạnh.
Nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đã đoán được là ai, mặt cô vẫn chưa hết đỏ, nhưng trong lòng đã bình tĩnh lại, cô hỏi: “Là Hiểu Tinh ư?”
“Đúng thế.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Vậy anh nghe đi, tôi đi đây, không được nói chuyện của tôi với anh cho cô ấy, nghe thấy chưa?” Lý Vũ Hân nói nhanh rồi xuống giường, chuẩn bị đi tìm quần áo.
Nhưng Diệp Lăng Thiên lại đột nhiên ôm cô vào lòng rồi nói: “Tối nay em đừng đi, ở lại với tôi.”
Lý Vũ Hân được Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng thì lập tức yên tĩnh trở lại, không còn ý định rời đi nữa, vốn dĩ cô cũng muốn ở bên Diệp Lăng Thiên, sự dịu dàng giữa những người yêu nhau là viên kẹo ngọt nhất trên đời này, sao cô nỡ rời đi? Được vòng tay khoẻ khoắn của Diệp Lăng Thiên ôm vào lòng, cô lập tức từ bỏ sự kiên trì vừa rồi, nằm trong vòng tay anh như một chú cừu nhỏ, ôm chặt lấy cơ thể nóng ấm ấy nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn.
Diệp Lăng Thiên ôm Lý Vũ Hân, nhìn điện thoại, cuối cùng ấn nút trả lời.
“Anh ngủ chưa?” Giọng nói đã lâu không nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104477/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.