“Anh, anh nói xem chị dâu có nhớ ngày mai là sinh nhật của anh không?” Diệp Sương bỗng hỏi.
“Em hỏi điều này làm gì? Cô ấy sao có thể nhớ, cô ấy căn bản không biết ngày mai là sinh nhật của anh. Anh chưa từng nói cho cô ấy anh sinh nhật nào ngày nào. Được rồi, mau đồ ăn rồi chứ?”
“Mua rồi.” Diệp Sương gật đầu.
“Vậy anh đi nấu cơm.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy nói.
“Em làm cho, anh đã mệt cả ngày rồi, cơm em đã cắm rồi, đồ ăn cũng đã cắt sẵn rồi, đợi anh chị trở về thì bắt đầu xào. Anh nghỉ ngơi đi, để em đến phục vụ anh.” Diệp Sương mỉm cười, sau đó đứng dạy đi vào phòng bếp.
Diệp Lăng Thiên cũng để mặc Diệp Sương đi làm, mình ngồi trên sô pha xem tin tức.
Đợi đến khi Diệp Sương làm một bàn đồ ăn, Lý Vũ Hân vẫn chưa có về.
“Anh, anh hay là gọi điện cho chị dâu đi, sao muộn như vậy còn chưa về, không phải thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?” Diệp Sương cũng bắt đầu lo lắng.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, anh cũng lo lắng.
Vừa cầm điện thoại ấn số của Lý Vũ Hân thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó nghe thấy điện thoại của Lý Vũ Hân đổ chuông, Diệp Lăng Thiên biết Lý Vũ Hân về rồi, tắt máy đi.
“Có chuyện gì thế?” Lý Vũ Hân vừa đi vào thì hỏi Diệp Lăng Thiên, vừa thay giày.
“Không có gì, ăn cơm thôi. Em hôm nay sao về muộn vậy?”
“Trên đường tan làm trở về có ghé qua trung tâm thương mại mua ít đồ cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104475/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.