“Cậu muốn đi? Không có cửa đâu, cậu có mấy phần thích hợp làm cái gì trong lòng tôi biết rõ. Cậu cứ ở đây đi, quản lý chuyện huấn luyện, làm trợ thủ cho cậu ta. Cậu ta còn chưa quen thuộc tình hình, bắt đầu từ ngày mai, cậu nói rõ tình hình chi tiết của chúng ta cho cậu ta. Ngoài ra, chuyện huấn luyện bảo cậu ta mau chóng nắm bắt thời gian. Thôi tôi không nhiều lời nữa, nơi này nếu như làm không tốt, cậu ta không làm được, Chu Ngọc Lâm cậu tôi cũng sẽ không tha, đi đi, tôi đi trước đây.” Diệp Lăng Thiên nói xong, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
Lý Vũ Hân lái xe chở Diệp Lăng Thiên thẳng về nhà.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm, đến công ty bảo vệ, lần này đến văn phòng của Vương Lực lại nhìn thấy trên bàn trong phòng làm việc của Vương Lực để mấy quyển sách, hơn nữa phát hiện mặt của Vương Lực đã thâm quầng lại.
“Cậu làm sao vậy? Sao quầng mắt lại thâm nặng như thế?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.
“Tối qua đọc sách đọc có hơi muộn, cho nên có quầng thâm mắt.” Vương Lực cười trả lời.
“Vũ Hân nói với tôi, cô ấy giới thiệu cho cậu một lớp đào tạo, cậu có đi hay không? Cảm giác như thế nào?” Diệp Lăng Thiên sau khi ngồi xuống thì hỏi.
“Rất tốt, thu được nhiều điều có ích. Lớp đào tạo này do một thầy rất nổi tiếng dạy, người đến nghe giảng đều là quản lý cấp cao của các doanh nghiệp, còn có không ít phó tổng của các công ty có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104472/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.