Đến hơn mười giờ, Diệp Lăng Thiên sắp sửa ngủ gục đến nơi thì mới nhận được tin nhắn, kết quả giống như Diệp Lăng Thiên nhìn thấy:
“Trần Tuấn Lương, nam, hai mươi lăm tuổi. Bây giờ sống ở thành phố XX tỉnh S…, chưa kết hôn, mở cửa hàng vật liệu xây dựng, có ba mẹ và chị. Điều kiện gia đình bình thường, số điện thoại XXX”
Diệp Lăng Thiên đọc tin nhắn, anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới lưu lại số điện thoại rồi bấm gọi. Nếu như không cần thiết thì anh cũng sẽ không làm phiền người anh em trước kia này, nhất là bây giờ người ta còn sống khá tốt.
Gọi một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
“Alo”, đối phương lên tiếng, Diệp Lăng Thiên còn chưa lên tiếng đã nghe thấy đối phương nói: “Năm ăn năm, thật là, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi, alo, xin hỏi ai thế, có chuyện gì?”
Rõ ràng đối phương đang chơi mạt chược, đầu dây bên kia rất ồn ào.
Diệp Lăng Thiên không lên tiếng ngay.
“Rốt cuộc anh là ai? Đùa cợt tôi vui lắm à? Không nói nữa thì tôi cúp máy đây.”
“Báo, tôi là Độc Lang.” Diệp Lăng Thiên cười cười, anh nói chậm rãi.
“Sir?” Trần Tuấn Lương lập tức khựng lại, anh ta lập tức nói bằng tiếng phổ thông. Đầu dây bên kia lại lên tiếng tiếp: “Hai người tìm người khác chơi tiếp đi, tôi bận rồi, không chơi nữa đâu.”
“Sir, anh đợi lát, nơi này ồn lắm, tôi tìm chỗ yên tĩnh rồi nói tiếp.” Trần Tuấn Lương nói, tiếng bước chân của anh ta lập tức vang lên, Diệp Lăng Thiên chậm rãi chờ đợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104469/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.