Diệp Lăng Thiên đứng giữa thao trường chậm rãi hút thuốc, rất lâu sau đó Chu Ngọc Lâm mới mặc quần áo chỉnh tề đi tới bên cạnh của Diệp Lăng Thiên, mặc trên người một bộ đồ rằn ri, dưới chân là đôi giày giải phóng, lúc trong bộ đội cũng là mặc đồng phục huấn luyện như thế này, đương nhiên là chất lượng ít nhiều gì cũng có điểm khác nhau, dù sao thì cũng là do Diệp Lăng Thiên mua trong xã hội.
“Từ lúc cậu đi vào chọn quần áo đến lúc cậu thay quần áo xong hoàn toàn bước ra ngoài chắc là cậu dùng hai mươi phút đúng không? Lúc trong quân đội tập hợp khẩn cấp cho các cậu thời gian thay quần áo là bao nhiêu? Có tới hai mươi phút không?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Chu Ngọc Lâm.
“Không phải, anh Diệp, tôi… cũng không ngờ là dựa theo quân đội mà yêu cầu.” Chu Ngọc Lâm có chút xấu hổ.
“Lúc nãy tôi đã nói với cậu rồi, yêu cầu của chúng ta chính là hoàn toàn giữ theo việc quản lý của quân đội, tất cả đều giống như cái cách trong quân đội yêu cầu huấn luyện, tất cả các nhân viên tuân thủ kỷ luật, mong rằng là từ ngày hôm nay trở đi cậu phải lấy yêu cầu của một quân nhân mà yêu cầu chính mình. Bây giờ nghe theo khẩu lệnh của tôi, nghiêm.” Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên hô khẩu lệnh.
Chu Ngọc Lâm ngẩn người, sau đó mới phản ứng được, lập tức đứng tư thế nghiêm. Anh ta đã xuất ngũ hơn hai năm rồi, có rất nhiều thói quen trong quân đội đã quên mất, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104458/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.