Lái chưa xa, khi Diệp Lăng Thiên xoay mặt lại thì phát hiện Lý Vũ Hân đã ngủ rồi. Nhìn dáng vẻ của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên rất đau lòng, anh chưa từng nghĩ công việc của Lý Vũ Hân lại bận như thế, cũng không ngờ Lý Vũ Hân lại liều mạng như thế, Diệp Lăng Thiên biết, Lý Vũ Hân liều mạng như thế đầu tiên là muốn dốc hết tâm trí và thân thể vào trong công việc, thứ hai cũng là vì để giúp anh.
Diệp Lăng Thiên tìm một chỗ bên ven đường dừng xe lại, cởi áo khoác của mình đắp lên người của Lý Vũ Hân, sau đó chỉnh điều hòa dịu dịu. Khi lái đến dưới tòa nhà Lý Vũ Hân vẫn đang ngủ. Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát, đỗ xe ở bãi đỗ, cũng không có gọi Lý Vũ Hân dậy, tắt máy, mở cửa sổ, anh hút thuốc, còn để Lý Vũ Hân ngủ, anh biết Lý Vũ Hân gần đây quá quá mệt, cho nên không có quấy rầy Lý Vũ Hân, để Lý Vũ Hân tiếp tục ngủ.
Mà vào lúc này, điện thoại của Lý Vũ Hân bỗng reo lên, Lý Vũ Hân lập tức bị giật mình tỉnh lại, hoảng hốt tìm điện thoại của mình, nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nghe điện thoại.
“Hửm? Được, được, em chú ý an toàn, chị sẽ nói với anh trai em, được, ừm, chị đang ở cạnh anh trai em, được, bye bye, có chuyện thì gọi điện nhé, được.” Lý Vũ Hân sau khi nói xong thì cúp máy.
“Diệp Sương?”
“Ừm, em ấy nói em ấy tối nay không về, nói là… ở nhà một người bạn, tên là Ưu Ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104453/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.