Diệp Lăng Thiên để đũa xuống, ngồi ở đó hút thuốc, rất lâu sau mới nói: “Ở nhà của tôi đi, nhà của tôi có ba phòng, tôi ở một phòng, Diệp Sương ở một phòng, còn lại vẫn luôn để trống.”
Lý Vũ Hân rất kinh ngạc mà nhìn Diệp Lăng Thiên, lắc đầu nói: “Không được đâu, tôi cũng không có nghèo túng đến mức cần anh phải cho tôi ở nhờ.”
“Vậy thì em cứ lưu lạc đầu đường xó chợ đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó lại nói tiếp: “Tiền thuê nhà một tháng một triệu năm trăm ngàn, không có tiền thì cứ nợ trước.”
“Tôi không muốn để cho anh và Diệp Sương xem thường tôi!” Lý Vũ Hân nói xong, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
“Vào năm đó tôi và Diệp Sương không có cái gì cả, em đã từng xem thường chúng tôi rồi à?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó lại nói tiếp: “Người mà em có thể dựa vào duy nhất ở trong thành phố này cũng chỉ có chúng tôi mà thôi, chúng tôi cũng không yên tâm cho em, cho dù tôi có tìm một căn nhà cho em ở bên ngoài, dựa vào tình trạng hiện tại của em tôi cũng sẽ không để em ở một mình. Hơn nữa cho dù ở bên ngoài có tốt thì cũng không tốt bằng nhà mình, vì chính em, vì tôi, cứ đến đó ở đi.”
Diệp Lăng Thiên là đang nói thật, bộ dạng hiện tại của Lý Vũ Hân anh tuyệt đối không thể nào để cho cô sống một mình.
“Trước kia tôi vẫn luôn muốn giúp đỡ anh, liều mạng cho anh tiền, bây giờ cuối cùng tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104437/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.