Diệp Lăng Thiên nhìn bóng lưng kiên định của Lý Vũ Hân, trong lòng vô cùng lòng chua xót, sau đó cùng Lý Vũ Hân lên xe.
Diệp Lăng Thiên vừa ngồi vào trong xe, Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói: “Ôm tôi.”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, ngay sau đó, Lý Vũ Hân lần nữa ngã vào lồng ngực Diệp Lăng Thiên, chăm chú ôm cánh tay anh.
Diệp Lăng Thiên lần nữa sửng sốt, sau đó mới biết rằng sự kiên cường của Lý Vũ Hân đều là giả vờ, cô bây giờ, quá bất lực và yếu đuối, quá cần một cái bờ vai để cô dựa vào. Diệp Lăng Thiên rút khăn tay đưa cho Lý Vũ Hân. Lý Vũ Hân tiếp nhận khăn tay chậm rãi lau nước mắt của mình, sau đó ngồi dậy, nói với Diệp Lăng Thiên: “Đi thôi, lái xe đi.”
Diệp Lăng Thiên nhìn một chút sau đó khởi động xe và lái ra ngoài.
“Tại sao bọn họ muốn rút cổ phiếu?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tại sao? Còn không phải là vì muốn lấy tiền, bây giờ tình huống của tập đoàn mọi người đều biết, đã không còn có khả năng cứu vãn, đương nhiên là bọn họ gấp gáp, thật sự nếu không biến cổ phiếu trong tay mình thành tiền mặt, cuối cùng một đồng tiền cũng không thể có được. Thế nhưng bọn họ đã chậm, trong đám người này, kẻ thông minh xui khiến bọn họ gây chuyện ở đằng trước, những người ở phía sau ngư ông đắc lợi, cũng sớm đã lấy những thứ mình nên lấy rời đi, hơn nữa từng kẻ còn kiếm được nhiều hơn. Chỉ có một đám ngu ngốc này, bị người ta bán còn kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104426/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.