“Ba, hai, một… A, aaa!” Theo tiếng chuông cuối cùng gõ vang, một năm mới đã đến, tất cả những người trong đám người đều liều mạng la lên. Bao gồm cả Lý Vũ Hân, lúc này một cái tay đang cầm lấy tay của Diệp Lăng Thiên, một cái tay khác thì không ngừng quơ quơ, giờ phút này cô giống như là một cô bé. Vào giây phút tiếng chuông cuối cùng vang lên, ở hai bên bờ sông bỗng nhiên có pháo hoa lộng lẫy bắn lên, có các loại hình dạng và đủ loại màu sắc, rất xinh đẹp, cũng rất rung động.
“Nhanh lên đi, nhanh cầu nguyện đi, lúc này cầu nguyện rất linh đó, anh cầu nguyện vọng năm nay của anh đi, nhất định có thể thực hiện được.” Lý Vũ Hân lôi kéo Diệp Lăng Thiên, sau đó tự mình chắp tay trước ngực từ từ nhắm hai mắt lại mà cầu nguyện. Diệp Lăng Thiên cười cười, không nghĩ đến Lý Vũ Hân uống nhiều nước dương mặc như vậy mà còn có lúc mê tín, xoay mặt qua nhìn xung quanh, gần như là tất cả mọi người đều đang cầu nguyện.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, dáng vẻ đang nhắm mắt lại của Lý Vũ Hân rất là xinh đẹp, trên mặt vẫn còn nét đỏ ửng và nụ cười, có thể là bởi vì do quá mức kích động. Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa lộng lẫy ở trên bầu trời, trong lòng cảm khái vô cùng.
“Anh đã ước nguyện vọng gì vậy?” Lý Vũ Hân cầu nguyện xong thì hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Thế giới hòa bình.” Diệp Lăng Thiên cười một cái rồi nói, anh nhớ đến Lý Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104413/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.