Y tá hơi kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Thiên đứng ngay cửa hút thuốc lá, trong lòng cũng hơi cảm thấy thắc mắc, vì sao có chồng ở đây mà còn bảo cô ta đến làm việc này.
Nhưng vì tinh thần nghề nghiệp nên cô ta không nói gì.
Mà cầm một cái chậu chuyên dùng cho việc này từ dưới gầm giường lên, người vừa mới phẫu thuật xong thật ra suốt một tuần đều không thể nhúc nhích, bệnh viện đều sẽ chuẩn bị sẵn mấy thứ này.
“Anh ơi, làm phiền anh lại đây giúp một chút, anh khỏe hơn, tôi ôm không nổi, anh lại đây nâng cô ấy lên giúp tôi.” Y tá đột nhiên gọi.
“Đừng.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên gọi.
Mà Diệp Lăng Thiên đứng ngoài cửa cũng không biết nên vào hay không vào nữa.
“Sao vậy? Hai người không phải vợ chồng sao?” Y tá cực kỳ thắc mắc.
“Ừm, y tá, chúng tôi đúng là vợ chồng, nhưng… nhưng mà chúng tôi vẫn chưa kết hôn, cũng chưa có gì gì đó, cô hiểu mà, làm phiền cô một chút, đừng cho anh ấy vào. Diệp Lăng Thiên, anh biến ra xa một chút, đóng cửa lại.” Hứa Hiểu Tinh xấu hổ muốn chết, thấy Diệp Lăng Thiên đi đến xem tình hình như thế nào, vội gào lên, Diệp Lăng Thiên không có cách nào, ảo não đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
“Vậy cô cũng dùng sức một chút, nhưng mà nhớ đừng dùng lực eo đó.” Y tá nhắc.
Diệp Lăng Thiên luôn đứng ngoài cửa hút thuốc lá, nghĩ đến việc này cũng rất tức cười, chắc anh cũng chỉ gặp phải tình cảnh xấu hổ như thế vào lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104396/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.