Diệp Lăng Thiên bưng canh đi đến trước mặt Hứa Hiểu Tinh, ngồi xuống cạnh giường bệnh của Hứa Hiểu Tinh, nhìn nhìn, điều chỉnh giường bệnh hơi cao lên một chút.
“Để tôi tự ăn.” Thấy Diệp Lăng Thiên định đút cô ăn, Hứa Hiểu Tinh cực kỳ ngượng, vội từ chối.
“Cô không được nhúc nhích, bác sĩ đã cố ý dặn dò rồi. Ăn chút cạnh, sau đó lại ăn thêm chút cháo, ráng ăn nhiều một chút, thấy no là được.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó cầm muỗng đút cho Hứa Hiểu Tinh.
Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt há miệng ngậm cái muỗn Diệp Lăng Thiên đưa qua, trong lòng cũng ấm đến không thể ấm hơn được nữa.
“Anh… việc buôn bán của cửa hàng mới thế nào? Cửa hàng cũ sao rồi?” Hứa Hiểu Tinh tìm đề tài hỏi, vì che giấu sự xấu hổ của bản thân, dù sao cô lớn thế này cũng chưa từng được người đàn ông nào đối xử như thế hết.
“Cũng tạm, việc buôn bán của cửa hàng mới mở cũng giống cửa hàng Du lâm vậy, một tháng cũng thu nhập được khoảng sáu tỷ. Tình trạng của cửa hàng ở quảng trường Xuân Thiên kia vẫn luôn rất tốt, bây giờ một tháng cũng đã bán được khoảng mười hai tỷ, khá tốt. Trừ hết toàn bộ phí tổn ra, mỗi tháng công ty có thể lời được hơn ba tỷ.” Diệp Lăng Thiên vừa đút cho Hứa Hiểu Tinh vừa từ từ nói, anh cũng không có gì cần giấu Hứa Hiểu Tinh cả.
“Nhiều như thế? Một tháng lời hơn ba tỷ?” Hứa Hiểu Tinh trợn tròn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Ừ, không xê xích bao nhiêu, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104394/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.