“Tôi… Tôi… Thật không được, tôi…” Nghe nói để cho mình làm giám đốc cửa hàng, Vương Lực lập tức ngây người, nói cũng có chút lắp bắp.
“Không có người nào trời sinh đã làm được, đều phải học. Cậu từ nông thôn ra chưa bao lâu, nên vẫn chưa hiểu thế giới bên ngoài lắm, nhưng gần đây tôi có quan sát một chút, thấy cậu hết sức thông minh, hơn nữa cũng chịu học hỏi, muốn học hỏi, đây chính là phẩm chất quý giá nhất.”
“Cậu yên tâm, tôi để cậu quản lý cửa hàng này nhưng không có nghĩa là phó mặc cửa hàng này cho cậu. Tôi để cậu thử trước, tôi sẽ ở bên cạnh dạy cậu, đến tận khi cậu hoàn toàn có thể làm được mới thôi. Về sau, nếu như cậu có thể hoàn toàn đảm nhiệm, tôi sẽ để vị trí giám đốc này cho cậu, chính xác là cửa hàng trưởng của cửa hàng. Đãi ngộ đối với cửa hàng trưởng chắc chắn cao hơn đãi ngộ bây giờ của cậu, tiền lương ba mươi triệu, ngoài ra còn có tiền thưởng, mặt khác, tôi sẽ chia cho cậu năm phần trăm hoa hồng của cửa hàng.”
“Dựa vào tình hình kinh doanh hiện tại của cửa hàng thì tiền thưởng hàng tháng đối với cửa hàng trưởng sẽ không thấp hơn chín triệu, năm phần trăm hoa hồng chắc cũng khoảng chín trăm triệu. Có thể làm được, cầm được tiền lương này hay không thì phải dựa vào bản thân cậu. Tôi cho cậu hai tháng để từ từ học hỏi, nếu sau hai tháng mà cậu vẫn chưa học được làm sao để đảm nhiệm chức vụ cửa hàng trưởng này, thì tôi sẽ tuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104379/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.