Diệp Lăng Thiên không đẩy được bao lâu thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu bên đường trước mặt. Anh ngó nghiêng một lúc, là xe của Lý Yến, thế là liền dừng lại, ngồi trên xe đợi cô.
“Sao vậy?” Lý Yến đi xuống hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Con lừa điện, hết điện rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Anh về à?” “Đương nhiên.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Để tôi đưa anh về.” Lý Yến nhìn nhìn rồi nói.
“Còn xe thì làm thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
“Cứ để đây đi, đội đặc nhiệm có xe buýt. Tôi sẽ nhờ họ kéo xe về đội hình sự cho anh. Ngày mai tôi sẽ gọi xe bán tải đến giúp anh giao xe lại cửa tiệm mình.” Lý Yến suy nghĩ một chút rồi nói.
Diệp Lăng Thiên cân nhắc một chút rồi nói: “Cũng được.”
Anh tùy tiện dựng xe bên đường, chìa khóa cũng không rút, sau đó nói: “Bộ sạc trong xe, ngày mai cô giúp tôi sạc điện rồi hẳn gửi sang cửa tiệm nhé, nếu không thì tôi lại phải đẩy từ tiệm về nhà nữa.”
“Được, tôi sẽ nhờ người sạc giúp anh.” Lý Yến gật đầu rồi lên xe và gọi điện thoại.
“Sao anh lại ở đây?” Lý Yến vừa lái xe vừa nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tiện đường.” Diệp Lăng Thiên ngừng một chút rồi đáp.
“Anh sống ở đâu?” Lý Yến cười nhạt, hỏi.
“Hóng chuyện.” Diệp Lăng Thiên lại nói.
“Hóng chuyện, Diệp Lăng Thiên anh là người thích hóng chuyện sao? Diệp Lăng Thiên, có phải anh sớm đã biết là tôi chắc chắn không có bắt được hụng thủ và để anh ta thoát được, thế nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104368/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.