Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, không có một ai nói chuyện.
Diệp Lăng Thiên lần nữa nhìn tất cả mọi người, đứng dậy, nói: “Chuyện hôm nay tôi muốn nói chỉ có nhiêu đó, mọi người sau khi trở về suy nghĩ xem, Chu Ngọc Lâm, cậu ở lại, những người khác mọi người tiếp tục đi làm việc.”
Tất cả mọi người sau khi nghe lời này của Diệp Lăng Thiên đều rời khỏi, chỉ có Chu Ngọc Lâm tiếp tục ngồi đối diện với Diệp Lăng Thiên.
“Cậu định đi không?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.
“Em chắc chắn không đi, em nợ tiền của anh mới chỉ trả được một ít, ngoài ra, anh đã giúp em, bây giờ khi anh khó khăn nhất em không có thể đi được chứ? Hơn nữa em đi rồi em cũng không tìm được công việc tốt hơn ở đây, em nghĩ, không những em sẽ không đi, mọi người đều sẽ không đi.” Chu Ngọc Lâm gật đầu nói.
“Mọi người đi hay ở đó là tự do của chính bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép mọi người. Nếu cậu đã không đi, vậy thì từ hôm nay trở đi, chuyện ở quán này cậu để xuống, cậu theo tôi đi sắp xếp quán mới, ngoài ra dẫn theo Vương Lực, ba chúng ta sang bên quán mới.
Diệp Lăng Thiên vỗ vỗ vai của Chu Ngọc lâm, sau đó gọi Vương Lực ra, nói: “Vốn dĩ muốn sắp xếp cậu vào nhà bếp, nhưng nghĩ lại, cậu cũng không quá thích hợp với công việc bếp núc, cậu về sau đi theo tôi giúp tôi làm một số việc, chủ yêu là học nhiều nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104323/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.