Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên, có hơi ngạc nhiên, bà ta luôn cố tình che giấu thân phận cụ thể của mình với Diệp Lăng Thiên, bởi vì, bà ta không thích loại cảm giác bị người khác nhìn mình cao cao tại thượng, bà ta chỉ là muốn tiếp xúc giống như người bình thường. Chỉ là, khiến bà ta kinh ngạc là, Diệp Lăng Thiên sau khi biết thân phận của bà ta lại chưa từng chủ động đến tìm bà ta, cũng không có đưa ra bất cứ yêu cầu gì với bà ta, điểm này người bình thường không làm được.
“Có điều tôi chấp nhận, bởi vì, tôi bây giờ thật sự cần sự giúp đỡ. Con người tôi là người có tính khí rất lạ, nếu như không đến vạn bất đắc dĩ, tôi đều không hy vọng sự giúp đỡ của người khác, tôi không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn nợ người ta quá nhiều thứ, bởi vì nợ người ta quá nhiều trong lòng tôi sẽ áy náy.”
“Nhưng lần này, tôi phải cảm ơn bà. Bởi vì, đây không phải chuyện của một mình tôi, nhân viên trong quán nhiều như vậy, còn có vài người bạn muốn đến, tôi bắt buộc phải tìm cho bọn họ con đường sống. Bọn họ đều từ nơi khác đến, không có kỹ năng gì khác, ở trong quán của tôi vừa học nướng đồ, tôi nếu như bây giờ không lo cho bọn họ, bọn họ thật sự chỉ có thể trở về. Tôi thay mặt mọi người cảm ơn bà.” Diệp Lăng Thiên chân thành nói.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi vừa nói rồi, chúng ta là làm ăn, công tư phân minh. Tôi cho anh vay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104321/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.