“Không sao, đốt đống lửa hơ một chút sẽ khô.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc. “Được rồi, thay xong rồi, anh có thể quay đầu lại.” Một lát sau, Diệp Lăng Thiên mới nghe thấy Lý Vũ Hân nói, quay đầu nhìn, Lý Vũ Hân quả thực đã thay quần áo xong. “Cô ngồi đây một lát, tôi ra ngoài tìm củi khô về.” Diệp Lăng Thiên nói rồi chạy ra ngoài. Lửa vĩnh viễn là thứ tốt nhất, có thể thắp sáng, phòng côn trùng phòng dã thú, còn có thể sưởi ấm, cũng có thể nấu thức ăn, bị nhốt nơi hoang dã, lửa vĩnh viễn là thứ tốt nhất, đạo lý rõ ràng như vậy Diệp Lăng Thiên hiểu rõ. Chỉ là, ở vùng núi ẩm ướt thế này, còn trong trời mưa to, muốn đi tìm chút củi đốt rõ ràng không phải chuyện đơn giản như vậy, còn may điều này không làm khó được Diệp Lăng Thiên, anh leo lên núi, đến nơi cây cối rậm rạp nhất, gạt hết lớp ngoài dày của cành cây lá cây rơi trên mặt đất ra, bên trong liền lộ ra củi khô ráo, những thứ này không bị mưa ướt. Vì khẳng định muốn qua đêm ở đây, cho nên Diệp Lăng Thiên bó đống củi rất to, dùng dây leo cột lại vác lên vai, chậm rãi đi xuống núi. Lúc về tới sơn động, vành mắt Lý Vũ Hân đã đỏ bừng, ngoài tức giận còn có oán hận nhìn anh. “Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên thấy dáng vẻ của Lý Vũ Hân thì sợ giật nảy. “Anh biết anh ra ngoài bao lâu sao? Sắp một tiếng rồi, tôi gọi thế nào anh cũng không trả lời, tôi sợ, tôi sắp điên rồi.” Nước mắt Lý Vũ Hân lập tức tràn ra. Trong hoàn cảnh thế này, Lý Vũ Hân cực kỳ không có cảm giác an toàn, có phản ứng như vậy thực ra rất bình thường. “Xin lỗi, trời mưa, củi đều ướt, củi khô rất khó tìm, cho nên đi khá xa mới mất thời gian như vậy. Không sao rồi, ngồi vào chút đi, chúng ta đốt lửa ở trong, nhiệt độ buổi tối sẽ cao một chút.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó lấy bật lửa bắt đầu châm lửa, mặc dù là củi khô, nhưng hơi ẩm vẫn quá cao, đốt thật lâu mới bén, không bao lâu sau thì lửa bùng lên, nhiệt độ trong sơn động thoáng chốc tăng lên. Lý Vũ Hân vốn lạnh phát run, lửa vừa cháy, toàn thân lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bất giác dựa đến cạnh đống lửa. Tiếp đó, trên người Diệp Lăng Thiên bốc lên từng trận hơi nước, quần áo vốn ẩm ướt được lửa hơ, hơi nước liền thoát ra, lúc này thực ra là lúc không thoải mái nhất, còn khó chịu hơn cả mặc đồ ướt. Cơn mưa to bên ngoài không có chút dấu hiệu muốn ngừng lại, bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng vang, Diệp Lăng Thiên lập tức ra ngoài nhìn, thấy không quan trọng, vừa nhìn lại giật nảy, chỗ đỗ xe không xa quả nhiên sập xuống, khối đá to từ trên lăn xuống, chặn cả con đường, còn không ngừng có những viên đá từ trên lăn xuống. Nhìn tới đây, Lý Vũ Hân sợ hãi thét chói tai. “Đi vào hơ lửa đi, đừng để cóng, yên tâm, trong sơn động là an toàn nhất.” Diệp Lăng Thiên cười với cô, sau đó ngồi bên đống lửa. “Anh cởi quần áo để lên trên hơ đi, mặc như vậy khó chịu, cũng không khô ngay được.” Lý Vũ Hân đỏ mặt nói với Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên quả thực cảm thấy khó chịu, gật đầu, cởi áo ra, cánh tay trần cầm áo hơ trên lửa. “Đưa tôi, anh cởi cả quần nữa, nếu không thật sự sẽ cảm, anh cũng dầm mưa lâu như vậy, trước đó còn uống rượu, nếu cảm thì không gay.” Lý Vũ Hân nhìn quần dài của Diệp Lăng Thiên nói, cuối cùng lại thêm một câu: “Là quần ngoài.” Diệp Lăng Thiên cười, lời này của Lý Vũ Hân có chút cảm giác giấu đầu hở đuôi. Mặc dù anh cảm thấy trần truồng trước mặt một người phụ nữ là chuyện cực kỳ không lịch sự, nhưng lúc này anh lại phải làm vậy, vì tình huống thực sự như Lý Vũ Hân nói, anh sẽ cảm, hơn nữa anh có thể cảm giác được, nếu mình còn không hong khô quần áo trên người, thì sẽ cảm ngay lập tức, sau khi uống rượu lại bị cảm, chuyện này quả thực không phải chuyện đùa. Anh ngẫm nghĩ, đưa áo trong tay cho Lý Vũ Hân, đứng dậy, cởi quần ngoài xuống, Lý Vũ Hân xấu hổ mặt đỏ như trái táo, cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn. Vừa cởi quần, Diệp Lăng Thiên lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều, cũng càng thêm ấm áp, Lý Vũ Hân cầm áo của anh hơ trên lửa, tự anh hơ quần. “Những vết thương trên người anh đều có lúc trong quân đội sao?” Lý Vũ Hân không biết chú ý tới những vết sẹo ngang dọc trên người Diệp Lăng Thiên từ lúc nào, không nhịn được lại hỏi lần nữa, cô nhớ, trước đây cô từng hỏi Diệp Lăng Thiên một lần. “Có vài cái là vậy, vài cái không phải.” Diệp Lăng Thiên cầm gói thuốc trước đó để trong động ra, châm điếu thuốc: “Rất xấu đúng không.” Diệp Lăng Thiên tiếp đó tự giễu cười cười. “Không, rất đẹp.” Lý Vũ Hân lại lắc đầu, kiên định nói, ánh mắt luôn nhìn những vết sẹo trên người anh. “Thẩm mỹ của cô có chút vấn đề.” Diệp Lăng Thiên cạn lời. “Những vết sẹo này đại diện cho quá khứ của anh, mặc dù tôi không biết trước đây anh rốt cuộc trải qua cuộc sống thế nào, nhưng tôi lại biết, trên thế giới này không có vài người có thể trải qua chuyện anh từng trải mà vẫn thản nhiên ung dung như anh. Hiểu Tinh nói không sai, anh là người đàn ông kiên cường nhất, không ai có thể so sánh.” Lý Vũ Hân kiên định nói. “Có lẽ cô đánh giá tôi quá cao rồi, có nhìn thấy vết sẹo này không? Đây là lúc tôi vừa nhập ngũ, liền có vài lính già cứ bắt nạt lính mới chúng tôi, đặc biệt là tôi, vì tôi không cung kính với họ như các lính mới khác, mua thuốc mua rượu. Họ mấy lần muốn tìm tôi gây sự, sau đó có một lần tôi đi tắm, nhà tắm trong quân đội đều là nhà tắm công cộng, tranh thủ lúc tôi tắm, mấy người đó lén lấy quần áo của tôi đi. Hại tôi trần truồng chạy về ký túc mặc quần áo, bị người ta cười thật lâu.” Diệp Lăng Thiên nói tới lúc này bản thân cũng cười. Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói cũng không nhịn được cười, vội hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó? Sau đó tôi mặc quần áo xách ghế đi tới ký túc của họ. Ghế trong quân đội đều là ghế xếp nhỏ, loại mấy cây thép nhỏ thêm mảnh vải, mặc dù không lớn nhưng lại rất chắc chắn. Tôi xông vào ký túc của họ, mấy người đó đang cầm quần áo của tôi cười to ha hả, tôi cầm ghế lên bắt đầu phang.” “Xong rồi sao, sau đó thì sao.” Lý Vũ Hân nghe cực kỳ hứng thú. “Không có sau đó, lúc đó tôi vừa nhập ngũ, còn chưa huấn luyện gì, đánh nhau làm sao là đối thủ của đám lính già này, huống chi còn là một chọi bốn. Mới đánh vài cái tôi đã bị đánh sấp rồi, đối phương cầm rất nhiều công cụ, vết sẹo này, vết sẹo này đều là để lại vào lần đánh nhau đó, đầu tôi cũng bị đánh sưng.” Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, mỉm cười miêu tả. “Cứ xong như vậy?” Lý Vũ Hân trừng to mắt. “Cũng không phải, một chọi bốn, tôi nào có cơ hội đáp trả, tôi liền nằm sấp trên đất để họ đánh, tôi cũng không biết bị đánh bao lâu. Đợi họ đánh xong rồi, đánh mệt rồi, tôi đứng dậy, cầm cái ghế bên cạnh phang lên đầu một người trong số đó, chỉ phang đầu, phang liên tục ba người, một người khác thấy tôi muốn liều mạng đánh nhau, bị tôi đuổi chạy khắp liên đội, cuối cùng nấp vào phòng làm việc của liên đội trưởng, đánh chết cũng không ra.” “Sau đó tôi trực tiếp bị bắt lại, bốn chúng tôi đều được đưa tới bệnh viện, vết thương của tôi nhiều nhất, nhưng không phải nặng nhất, ba người họ đều bị tôi đánh chấn thương sọ não, nhưng không chí mạng, tôi cũng nằm trong bệnh viện nửa tháng, ra ngoài bị xử phạt, cấm túc nửa tháng, xém chút bị trục xuất về. Chỉ là, từ đó về sau, không còn lính già nào dám bắt nạt tôi nữa. Có thể nói, vết sẹo trên người tôi có rất nhiều thành phần, cô đừng đánh giá tôi quá cao.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]