“Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh thất vọng, cũng sẽ không khiến anh trai tôi thất vọng.” Vương Lực nghiêm túc gật đầu nói, hốc mắt còn vương nước mắt. Diệp Lăng Thiên gật đầu, vỗ vai anh ta, nói: “Anh rất giống anh mình, cười lên nào, làm như không có việc gì.” “Nếu tôi ra ngoài tôi sẽ dẫn em năm cùng đi, anh có thể giúp cả nó tìm việc không? Ở đây cả đời cũng không có tương lai gì, giống như chị hai chị ba tôi, còn trẻ đã cưới chồng, sinh con trai còn tốt, nếu sinh con gái ở nhà chồng ngày nào cũng chịu bắt nạt, cả đời cũng sẽ như vậy. Tôi hi vọng nó có thể ra ngoài, ra ngoài tìm người mình yêu thích để kết hôn, mà không phải ở đây dựa vào miệng mồm của bà mối rồi giao ra cả đời mình.” Vương Lực lại nói. “Chỉ cần cô ấy muốn ra ngoài thì đều có thể, sau khi anh ra ngoài gọi điện thoại cho tôi là được. Đi đi, mẹ anh tới rồi, chúng ta vào, lau sạch nước mắt, dẫn tôi đi xem chỗ anh anh ở trước đây.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói. “Được.” Vương Lực gật đầu, sau đó dẫn Diệp Lăng Thiên vào nhà, vào một căn phòng ngủ trong số đó, trong phòng bày hai chiếc giường gỗ cực kỳ đơn sơ, chiếc giường này chính là giường Vương Dũng ngủ từ khi còn nhỏ, mà bây giờ, Vương Lực đang ngủ ở đó. Mẹ Vương Dũng cực kỳ khách sáo, mặc dù không có thức ăn ngon gì, nhưng cũng làm năm sáu món, còn đặc biệt thịt con gà. Buổi trưa, Vương Lực cùng Diệp Lăng Thiên uống rất nhiều rượu, cả hủ rượu bị hai người uống sạch. Uống rượu là phong tục nơi này, khách càng quý, chủ nhà càng phải mời rượu không ngừng, nếu khách cự tuyệt trước khi say gục, chính là chứng minh khinh thường chủ nhà, cho nên ở đây chỉ cần mời rượu thì căn bản không ai cự tuyệt. Xem trọng rượu là bản tính của người nơi này, lưu lại từ trong xương cốt, tửu lượng của ai cũng tốt, tửu lượng của Vương Lực rất không tệ, lại thêm có sự bi thương do Vương Dũng hi sinh, cho nên đặc biệt ra sức uống. Diệp Lăng Thiên cũng hiểu rõ bi thương trong lòng anh ta, còn là bi thương không thể nói ra lời, mặc dù Lý Vũ Hân luôn kéo tay áo anh, nhưng anh vẫn cùng uống với Vương Lực, cho tới khi uống sạch rượu. Uống xong, Vương Lực say mèm ngã lên giường ngủ, Diệp Lăng Thiên cũng mặt mày đỏ bừng, nhưng vẫn tỉnh táo. Tạm biệt vài câu với mẹ Vương Dũng, đỡ Lý Vũ Hân khập khiễng chậm rãi đi lên núi. “Anh uống say chưa? Nếu không, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm sáng mai rồi đi đi?” Lý Vũ Hân có chút lo lắng nhìn Diệp Lăng Thiên. “Không sao, có say hay không trong lòng tôi biết rõ, nếu tôi cảm thấy mình say thì tôi sẽ dừng lại, bây giờ còn chưa say. Đi đi, không thể ngủ ở đây, ngủ ở đây tâm trạng tôi sẽ không an tĩnh, hơn nữa, điều kiện ở nơi này của họ quá thiếu thốn, cũng không có bao nhiêu chỗ có thể sắp xếp để chúng ta ở, cô cũng không hẳn có thể ở quen, chúng ta bây giờ mau chóng quay về, buổi tối vẫn ở trên trấn, sáng mai bắt đầu quay về đi. Chuyện này xem như là tâm nguyện của tôi đã hoàn thành rồi.” “Tiếp đó tôi phải giúp lão Hổ hoàn thành mấy nguyện vọng của anh ấy, dẫn em trai em gái còn chưa kết hôn của anh ấy ra khỏi núi, để em gái nhỏ nhất có thể lên đại học.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, vừa đi vừa nói. “Tại sao nơi này sinh nhiều con như vậy? Vốn đã không giàu có, còn sinh nhiều con như thế, nếu chỉ sinh một đứa hoặc hai đứa, tình hình trong nhà có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.” Lý Vũ Hân luôn nghi hoặc không hiểu. “Đây là phong tục nơi này, mặc dù có kế hoạch hóa gia đình, nhưng ở một số nơi xa xôi tập trung dân tộc thiểu số, tư tưởng của họ vẫn khá phong kiến lạc hậu, trọng nam khinh nữ, tin tưởng đạo lý người nhiều sức mạnh, lại thêm có thể là cũng chưa từng tiếp nhận phương pháp phòng tránh nào, cho nên sẽ có khá nhiều con, điều này không đáng ngạc nhiên, đây cũng là nguyên nhân nơi này nghèo từ đời này sang đời khác, vì phong bế, ngăn cách với toàn thế giới. Cho nên lão Hổ mới nói nguyện vọng lớn nhất cả đời này của anh ta chính là hi vọng mấy em trai em gái trong nhà có thể ra khỏi ngọn núi nhìn ngắm thế giới bên ngoài, cả đời cũng đừng quay về trong núi sống ngày tháng khổ sở thế này nữa.” Diệp Lăng Thiên thở dài chậm rãi nói. “Lão Hổ rất vĩ đại, các anh…đều rất vĩ đại.” Lý Vũ Hân hôm nay hoàn toàn bị bầu không khí này truyền nhiễm, cũng lần đầu tiên biết được cái gì gọi là nghèo khổ, cái gì gọi là cuộc sống của người nghèo, hôm nay cô rất cảm động. “Vĩ đại, thực ra chúng tôi không ai muốn vĩ đại. Nguyện vọng của tất cả chúng tôi đều chỉ là tận trung báo quốc, sau đó làm một người bình thường, một người bình thường nhất, có một giấc mơ bình thường của một người bình thường là đủ rồi. Tôi làm được rồi, nhưng mà, lão Hổ không có cách nào làm được nữa, có lẽ họ cũng đều không làm được. Cho nên, tôi xem như may mắn, so với họ, tôi là lính đào ngũ.” Trong lòng Diệp Lăng Thiên thực ra cực kỳ khó chịu. “Tới đây, tôi cõng cô lên.” Đi tới dưới chân núi, Diệp Lăng Thiên đi tới phía trước Lý Vũ Hân ngồi xổm xuống nói với cô. “Không cần đâu, chân tôi không còn đau nữa, anh đỡ tôi một chút là được, tự tôi có thể đi lên.” Lý Vũ Hân vội lắc đầu, thực ra chân vẫn đau, nhưng cô thực sự không muốn Diệp Lăng Thiên lại cõng mình vất vả như vậy nữa. “Nhưng ở đây có rắn, cô có sợ không?” Diệp Lăng Thiên cười nói. Lý Vũ Hân vừa nghe thấy rắn liền thay đổi sắc mặt. Diệp Lăng Thiên cười cười, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Vũ Hân vươn tay ra từ phía sau ôm chặt hai chân cô, để Lý Vũ Hân leo lên lưng anh, đi lên núi. “Anh hù tôi, anh lưu manh. Diệp Lăng Thiên, anh luôn là người rất thành thật, bây giờ sao lại trở nên xấu như vậy.” Lý Vũ Hân không nhịn được đánh anh. Diệp Lăng Thiên cười, vì uống rượu, con người khó tránh khỏi sẽ có chút hưng phấn: “Hôm nay rất vui vẻ, tôi xem như đã giúp lão Hổ hoàn thành một nguyện vọng rồi, tôi nghĩ, lão Hổ biết được hẳn cũng sẽ rất vui mừng, ít nhất sẽ không trách tôi nữa.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó bắt đầu leo núi. “Anh chú ý chút, nếu cảm thấy mệt thì thả tôi xuống, đừng miễn cưỡng, anh vốn đã uống nhiều rượu như vậy.” Lý Vũ Hân vẫn lo lắng cho Diệp Lăng Thiên. “Ừ, được.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. “Tôi có nặng không?” Lý Vũ Hân cười hỏi. “Không nặng.” Diệp Lăng Thiên không biết là nói thật hay nói dối. “Thật sao, nhưng tôi cảm thấy mình gần đây nặng lên nhiều.” Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói cô không nặng thì vui như nở hoa, nhưng vẫn nói, hai tay bất giác ôm cổ anh, cực kỳ tự nhiên, hai người lúc này đều không cảm thấy động tác như vậy có chỗ nào không đúng. Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời của cô thì cười, dường như tất cả các cô gái khi nói tới cân nặng đều sẽ nói vậy. Rõ ràng đã rất gầy rồi, nhưng vẫn vô cùng để ý cân nặng của mình có phải đã nặng hơn không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]