“Nói chung thì ở đây không thể nào xuất hiện hổ và sói được đâu, nhưng mà có lẽ là lợn rừng thì sẽ có đó, có điều là cô cũng không cần phải lo lắng, trên con đường này thường xuyên có người đi qua lại, cho dù có mấy con thú dữ này thì cũng sẽ không xuất hiện ở gần đây đâu. Điều quan trọng cần phải chú ý đó chính là chú ý dưới chân mình đó, có thể sẽ có rắn.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa bẻ những nhánh cây ở bên đường rồi nói với Lý Vũ Hân.
“Hả? Rắn hả? Thật sự có rắn hả? Tôi không đi đâu, tôi sợ lắm, tôi thật sự sợ rắn, sợ nhất chính là mấy thứ buồn nôn này.”
Lý Vũ Hân vừa nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói là có rắn, mặt lập tức biến sắc, kéo quần áo của Diệp Lăng Thiên lại rồi níu chặt lấy, hai mắt không ngừng nhìn xung quanh chân của mình, cực kỳ hoảng sợ, xem ra là cô thật sự sợ rắn.
Diệp Lăng Thiên bó tay, thật hối hận tại sao không có việc gì làm mà lại nói những chuyện này với Lý Vũ Hân cơ chứ. Đứng tại chỗ châm một điếu thuốc, nói: “Có một câu thành ngữ là đánh rắn động cỏ, cô có biết không?”
“Biết chứ, sao vậy?”
“Vậy cô xem xem tôi đang làm cái gì đây?” Diệp Lăng Thiên chỉ nhánh cây ở trong tay, sau đó nói: “Tôi đi dọc theo con đường này không ngừng đánh qua đánh lại ở bụi cỏ của hai bên, không chỉ là sợ những nhánh cây này lộ ra bụi gai quẹt vào người, thật ra cũng là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104303/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.