Diệp Lăng Thiên chạy xe máy điện rời khỏi ngân hàng trước khi cảnh sát tới, anh không muốn cảnh sát nhìn thấy mình, cũng không muốn bị kéo vào chuyện này. Sở dĩ anh ra tay là vì không muốn có thêm người vô tội phải chết.
Điều làm cho anh buồn bực là vốn định đi gửi tiền, kết quả gặp chuyện này nên chưa kịp gửi được đồng nào. Diệp Lăng Thiên không còn cách nào khác đành phải chạy xe máy điện đến ngân hàng khác, sau khi anh gửi tiền vào thẻ xong lại chạy xe máy điện về cửa hàng. Trong cửa hàng đã có mấy vị khách, dù sao đã sắp mười hai giờ rồi, Diệp Lăng Thiên nghe rất nhiều khách hàng đang bàn tán chuyện ngân hàng cách đó không xa bị cướp vào hôm nay, đã chết rất nhiều người, nhưng bọn họ cũng chỉ biết như vậy, không nói những chuyện sau đó.
“Anh, em nghe bọn họ nói ngân hàng bị cướp, có súng đấy, đã chết rất nhiều người, lại là ngân hàng anh đi gửi tiền tiết kiệm, anh… không sao chứ?” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì vội vàng hỏi, cô cũng vừa nghe nói.
“Cướp ngân hàng sao? Không có, anh đi mua xe máy điện, hôm nay không đến ngân hàng gửi tiền.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Thật sao, vậy là tốt rồi, làm em sợ muốn chết, anh nói xem sao những người này lại to gan như vậy, dám cướp ngân hàng lại còn giết người.” Diệp Sương yên tâm nói.
“Thế giới bao la, người nào cũng có, không thể nào chỉ có người tốt mà không có người xấu, chúng ta tập trung vào chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104273/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.