Diệp Lăng Thiên giả vờ cúi đầu chơi điện thoại và nghe nhạc đi vào, đôi mắt nghiêng qua lén quan sát tình hình trong sảnh.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên xông tới, trong đại sảnh hai cái bọn bắt cóc lập tức cầm súng chỉ vào Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên tiếp tục làm bộ không thấy được bộ dáng hướng bên trong đi, theo sau, anh liền nhìn đến canh giữ ở cạnh cửa bọn bắt cóc trực tiếp hướng anh đi tới.
Diệp Lăng Thiên lập tức ngẩng đầu nhìn thấy bọn cướp thì giả vờ vô cùng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thét chói tai, sau đó vô cùng khoa trương “Dọa sợ ngã” xuống đất, sau đó anh thấy bọn cướp chĩa súng vào mình thì ra vẻ sợ đến mức muốn khóc, không ngừng lết mông lùi về phía sau.
“Mày đến làm gì?” Bọn cướp đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên rồi chĩa súng vào anh lạnh lùng hỏi.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục giả vờ sợ hãi, nhưng không hề trả lời.
“Mẹ nó.” Bọn cướp mắng một câu, sau đó kéo tai nghe của Diệp Lăng Thiên xuống, Diệp Lăng Thiên vội vàng tránh đi, sau đó tên cướp dùng súng gõ lên đầu anh một cái, kéo tai nghe của Diệp Lăng Thiên xuống, dùng súng chĩa vào Diệp Lăng Thiên hỏi: “Tao hỏi mày đến đây làm gì?”
“Tôi… tôi… tới rút tiền.” Diệp Lăng Thiên run rẩy nói.
“May mắn như thế à? Qua đó, ngồi xổm xuống, nếu không thì sẽ bắn một phát súng vào mày.” Bọn bắt cóc nhấc chân đá lên người Diệp Lăng Thiên, sau đó cười ha ha nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, dáng vẻ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104271/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.