Lúc đầu những người này tưởng rằng đại ca của mình đến cứu mình, hưng phấn lao ra, chuẩn bị hung hăng báo thù. Nhưng mà vừa mới ló ra thì liền nhìn thấy mấy người đang mặc đồng phục cảnh sát, khí thế phách lối lập tức yếu xìu, cúi đầu xuống, đây chính là tư thế tiêu chuẩn của bọn lưu manh khi nhìn thấy cảnh sát.
“Tại sao lại là đám người các cậu nữa vậy? Gan cũng đủ lớn rồi nha, mới ra ngoài không được mấy ngày thì lại gây chuyện, xem ra lần này phải nhốt các cậu lâu một chút, không nhốt các cậu mấy tháng thì các cậu sẽ không được giáo huấn. Dựa vào tường ngồi xổm xuống hết đi, hai tay ôm đầu, nhanh lên.”
Cảnh sát nhìn thấy ở bên trong bước ra mấy người, nhíu mày, lập tức hô lên. Nói xong thì lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Ông chủ có đúng không, mấy người kia là tội phạm lại tái phạm, thường xuyên đánh nhau gây chuyện ở con đường này, chúng tôi sẽ đưa những người này đi, bây giờ anh đi theo chúng tôi để lấy lời khai. Tiểu vương, đi lấy lời khai của ông chủ này đi, ngoài ra hỏi thêm vài người ở đây nữa, lấy làm lời khai luôn.”
Sau khi nói xong thì trực tiếp đá một đá lên trên người của một tên trong đó rồi mắng: “Tự mình bước lên xe đi, còn muốn tôi mời cậu nữa hả.”
Mấy tên lưu manh ngoan ngoãn đứng dậy bước đến xe cảnh sát, bộ dạng không muốn chạy trốn chút nào, xem ra thì bọn họ vẫn vô cùng e ngại đối với cảnh sát.
“Đồng chí cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104265/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.