Diệp Lăng Thiên theo cảnh sát vào trong đồn, anh vẫn vào trong phòng thẩm vấn, sau khi ngồi đợi gần nửa tiếng, mới có hai vị cảnh sát bước vào, một nữ cảnh sát, và một cảnh sát đã luống tuổi.
“Nói đi.” Cảnh sát trung niên dựa lưng vào ghế, nhìn Diệp Lăng Thiên với gương mặt nghiêm túc.
“Nói cái gì?” Diệp Lăng Thiên ngỡ ngàng hỏi lại.
“Nói cái gì mà còn cần tôi phải nói nữa à? Bản thân cậu đã làm gì mà cậu không rõ hay sao?” Cảnh sát trung niên tỏ vẻ hung hăng.
“Tôi không biết thật.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp lại ông ta.
“Không biết rõ ràng? Cậu nói xem cảnh sát sẽ hỏi cậu về chuyện gì? Đồn công an sẽ hỏi cậu cái gì? Tôi nói cho cậu biết, đây là cơ hội cho cậu thẳng thắn nhận tội để được khoan hồng, nếu như cậu không nói mà để chúng tôi tự điều tra thì sẽ dẫn đến một kết quả khác đấy, nói mau lên.” Cảnh sát đập tay xuống bàn rồi gắt lên với Lăng Thiên Diệp.
“Cho dù anh có muốn tôi thẳng thắn thì cũng phải nói cho tôi biết tôi nên nói cái gì chứ? Mấy người vô duyên vô cứ đưa tôi đến đây cũng phải giải thích với tôi đôi chút, tôi đã làm gì rồi?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng lên tiếng, anh đã cảm thấy hơi bực bội.
“Thái độ kiểu gì đấy? Nói cho cậu biết, đây là đồn công an chứ không phải là nơi cho cậu vênh váo đâu, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cậu có nói hay là không?” Cảnh sát đứng bật dậy chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104161/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.