“Quên một người thì phải cần thời gian, đặc biệt là quên đi một người cặn bã mà cậu đã từng yêu sâu đậm thì phải cần thời gian hơn. Đừng ép buộc mình, cứ giao hết tất cả cho thời gian đi, có thời gian thì đi ra ngoài một chút, thả lỏng tâm trạng, đừng tự nhốt mình, nghĩ một chút chuyện vui vẻ.”
“Cậu hãy nên suy nghĩ một chút đi, hắn ta đối với cậu mà nói thật ra cũng không quan trọng như vậy, ba năm nay cậu không có hắn ta không phải vẫn sống rất tốt đó sao. Hắn ta đối với cậu mà nói thật ra cũng chỉ là một thói quen đã duy trì nhiều năm rồi, cậu quen thuộc trong lòng có sự tồn tại của hắn ta, bây giờ hắn ta đột nhiên không thuộc với cậu nữa, cậu bắt đầu không biết làm như thế nào. Cứ mặc cho thời gian đi, cậu sẽ từ từ quen với việc không có sự tồn tại của hắn ta thôi.”
“Cậu hãy nên suy nghĩ một chút đi, ngoài trừ hắn ta ra cậu còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác cần phải làm, giống như là ba của cậu, giống như là công ty của cậu, cũng giống như là nguyện vọng của mẹ cậu, có đúng hay không?” Hứa Hiểu Tinh ôm Lý Vũ Hân rồi chậm rãi khuyên nhủ.
Hứa Hiểu Tinh bầu bạn với Lý Vũ Hân suốt cả đêm, ngày hôm sau là chủ nhật, lại ở đây chơi với Lý Vũ Hân cả ngày, đến tận khuya mới rời khỏi. Ngày thứ ba là thứ hai, Diệp Lăng Thiên vẫn đến thật sớm, đã rất lâu cũng không nhìn thấy Lý Vũ Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104152/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.