“Khói hung tàn bốc lên, giang sơn hướng về phương bắc, rồng cuộn lên, ngựa vươn vó dài, gươm sắc như sương. Lòng mênh mông như nước sông Hoàng Hà, hai mươi năm ngang dọc ai có thể chống lại được. Hận thù điên cuồng nơi gươm giáo, có bao người trung thành chiến đấu vì quê hương nơi chôn rau cắt rốn, đáng tiếc hàng trăm cái chết để bảo vệ quốc gia, thở dài rơm rớm nước mắt không nói nên lời. Vó ngựa từ nam ra bắc, người nhìn về phương bắc một mảng cỏ dại hoang tàn, tôi nguyện bảo vệ đất đai bờ cõi, muôn dân tứ phương đến chúc tụng.”
Diệp Lăng Thiên đứng đó hát, giọng hát rất tệ, thậm chí còn có vài chỗ lạc nhịp, tuy nhiên, giọng của anh ấy rất khỏe, cao và đầy tự tin, bài hát cất lên từ miệng anh ấy có một loại khí chất vừa đanh thép lại vừa bi thương. Khí chất này đã lây nhiễm cho tất cả mọi người. Giờ phút này, tuy rằng Diệp Lăng Thiên chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó hát, nhưng lại sừng sững giống như một ngọn núi lớn.
Hứa Hiểu Tinh đã bị Diệp Lăng Thiên thu hút kể từ khi anh hát lời đầu tiên. Không phải tiếng hát của Diệp Lăng Thiên mà là ánh mắt của anh đã thu hút Hứa Hiểu Tinh. Hứa Hiểu Tinh biết rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một con người, trong lòng nghĩ gì hay có gì đều sẽ thể hiện hết ra ngoài anh mắt, chỉ có đôi mắt là không thể dối trá hay giả tạo. Hứa Hiểu Tinh có thể nhìn thấy rất nhiều điều trong đôi mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104140/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.