Lý Vũ Hân nghe thấy tiếng Diệp Lăng Thiên bên ngoài, đang vẫn còn không biết làm sao lại đột nhiên trở nên khẩn trương, chân tay luống cuống, hô hấp dồn dập. Cô không biết mình nên đi ra ngoài hay không, nên trả lời Diệp Lăng Thiên hay không trả lời, cô sợ phải nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, càng không biết mình nên làm như thế nào để đối mặt với anh, giờ còn chưa nhìn thấy Diệp Lăng Thiên mà cô đã ngượng đến muốn độn thổ cho xong. Diệp Lăng Thiên lại gõ cửa hai lần nữa, thấy bên trong không có chút động tĩnh nào, bèn xoay người định rời khỏi, nhưng vừa quay người thì lại thấy Lý Vũ Hân mở cửa, đang đỏ mặt đứng đó, đến khi anh quay lại nhìn thì mặt cô lại càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nhìn Diệp Lăng Thiên, lặng lẽ cài cửa lại, sau đó đi ra ngoài. “Diệp Lăng Thiên, chuyện ngày hôm nay… Là lỗi của tôi, nhưng xin anh tuyệt đối đừng nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, cầu xin anh đó.” Lý Vũ Hân do dự nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nói với Diệp Lăng Thiên, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh. Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau khi hiểu được ý của cô thì không nhịn được bật cười: “Lời này nên là tôi nói với cô mới phải.” Lý Vũ Hân thấy anh cười nói, còn có ý cười nhạo thì lập tức không chịu nổi, vốn là không nên mập mờ, nhưng cô nghe thấy giọng điệu của anh thì lập tức cảm thấy như sắp nổ tung. “Diệp Lăng Thiên, anh có ý gì, đừng nghĩ rằng thế là rất ghê gớm, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi không cố ý, tôi chỉ đi đến định xin lỗi anh mà gõ cửa mấy lần đều không thấy anh mở cửa, cửa cũng không khóa cho nên tôi mới đi vào, anh tưởng là tôi muốn nhìn thấy anh lắm à? Anh nghĩ mình hay lắm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không hề có chút hứng thú nào với anh, tôi nhìn thấy anh trong bộ dạng đó, chán ghét đến nỗi muốn móc cả mắt mình ra đấy.” Lý Vũ Hân vô cùng tức giận mắng Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên lại sửng sốt, anh hoàn toàn không hiểu người phụ nữ này vì sao thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách như vậy. “Tôi hỏi anh, tại sao anh tắm xong lại không mặc quần áo?” Lý Vũ Hân vẫn chưa hết giận, tiếp tục mắng. “Hơn nữa, tôi đã nhìn thấy cô một lần, bây giờ cô cũng nhìn thấy tôi một lần, lần trước tôi nhìn thấy cô trong tình huống tối om, lần này tôi bị cô nhìn dưới đèn đuốc sáng choang lâu như vậy, người thua thiệt là tôi mới phải, nhưng tôi cảm thấy coi như chúng ta hòa nhau đi, cô không nợ tôi, tôi cũng không thiếu gì của cô, cứ như vậy đi, đi ăn sáng thôi, chuyện này sau này cũng không nên nhắc lại nữa.” Diệp Lăng Thiên cảm thấy thật buồn cười, thản nhiên nói, sau đó đi về phía trước, khóe miệng cười cười mất tự nhiên, anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ Lý Vũ Hân này thật ra cũng thật đáng yêu. “Diệp Lăng Thiên, nếu như anh còn dám nhắc đến một chữ nào về chuyện lần trước nữa thì tôi nhất định sẽ giết anh.” Diệp Lăng Thiên vừa đi tới khúc quanh thì đã nghe thấy tiếng gầm thét của Lý Vũ Hân, hoàn toàn mất hết hình tượng, giống y hệt như sư tử Hà Đông đang gầm lên. Ngày đầu tiên đàm phán công việc thật ra vẫn giới hạn giữa hai người Lý Vũ Hân và Ravel, Tổng giám đốc công ty Ale, bởi vì hai người bọn họ phải định ra phương hướng hợp tác, ngoài ra còn cần nói rõ về nội dung hợp tác cho những người bên dưới thì mới có thể dễ đàm phán được. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân và Hoàng Linh đi tới phòng hội nghị công ty Ale, vào trong ngồi chờ một lát thì đã gặp được Ravel và thư ký của anh ta, ngoài ra còn một người da vàng nữa, vừa nhìn đã thấy chính là một phiên dịch viên. Thời đại này, rất khó tìm được một người châu Âu hay người châu Phi thông thạo tiếng Trung, nhưng muốn tìm một người giỏi tiếng Anh, tiếng Pháp hay là tiếng Đức thì lại không quá khó khăn, nguyên nhân mọi người đều biết, tiếng Trung vốn khó học hơn ngôn ngữ của các nước khác không ít, dù sao cũng có năm ngàn năm văn hóa lịch sử, muốn học tinh thông tiếng Trung thực sự quá khó khăn. Sau khi ngồi xuống, Diệp Lăng Thiên cũng ngồi bên cạnh Lý Vũ Hân, làm hết chức trách của một phiên dịch viên. “Thưa cô Lý đáng kính, tôi đại diện cho công ty Ale chào mừng cô và nhân viên quý công ty đến đây, chúng tôi rất có thành ý trong việc hợp tác với quý công ty, đồng thời, tôi cũng hy vọng hai bên có thể hợp tác vui vẻ.” Sau khi ngồi xuống, Ravel nói với Lý Vũ Hân. Ravel vừa nói, Diệp Lăng Thiên đã ngồi bên cạnh Lý Vũ Hân, ghé vào tai cô, nhẹ giọng phiên dịch. “Cảm ơn anh Ravel và quý công ty hậu đãi, tôi cùng với nhân viên công ty đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đồng thời, Paris là một nơi cực kỳ lãng mạn và xinh đẹp, tôi vô cùng yêu thích nơi này. Tôi tin, đầu tư vào một nơi xinh đẹp lãng mạn như vậy nhất định là một chuyện vô cùng thú vị, tập đoàn chúng tôi có mong đợi rất lớn và rất có lòng tin vào hạng mục hợp tác lần này với quý công ty. Tôi tin hợp tác với công ty vừa có thực lực vừa có danh tiếng như quý công ty, triển vọng của hạng mục này sẽ rất tốt đẹp.” Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên phiên dịch xong thì cười nói. Lý Vũ Hân đã từng du học mấy năm ở nước B, cho nên rất hiểu cách thức làm việc của người phương Tây, cách nói chuyện hôm nay của cô cũng trở nên rất Tây. Phiên dịch viên của đối phương cũng ghé vào bên tai Ravel phiên dịch, đây chính là chỗ tiện lợi khi có hai người thông dịch, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, ít nhất cô chỉ cần để ý đến lời đối phương phiên dịch ra là được, không cần thiết phải dịch lại lời của mình cho đối phương, nếu không, không ngừng phiên dịch qua lại giữa hai loại ngôn ngữ, thực sự có thể làm người ta mệt chết mất. “Tôi cũng tin như vậy, tiếp theo chúng ta bắt đầu công việc thôi. Đầu tiên tôi muốn nói một câu, lần này phương thức hợp tác cùng với quyền phân phối cổ phần của công ty mới, điểm này lần trước tôi đã chứng minh đại khái cho quý công ty trong thư, hôm nay chúng ta nói kỹ hơn về vấn đề này nhé.” Ravel cười nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]