Lý Vũ Hân hơi sửng sốt trước thái độ Diệp Lăng Thiên, cô thất thần nhìn anh đi ra phòng khách, đặt hộp thuốc về chỗ cũ.
Cô thẩn thờ một lúc lâu mới nhảy lò cò định đi lên lầu, cô thật sự muốn đi nghỉ ngơi một chút, cô biết, hai ngày này, nếu chân mình không nghỉ ngơi sẽ không tốt.
Đi đường bằng phẳng còn đỡ, nhưng nếu lên lầu thật sự rất bất tiện, chủ yếu là vì, chỉ cần chân bị bong gân của cô hơi dùng sức sẽ đau nhói, lúc Lý Vũ Hân khó khăn leo lên từng bậc thang, bỗng thấy có ai đó ôm cô từ phía sau, rồi cả người cô lơ lửng, cô giật mình quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Diệp Lăng Thiên. Anh lại bế cô lên lầu lần nữa.
“Anh bỏ tôi xuống, tự tôi đi được.” Lý Vũ Hân nhanh chóng giãy giụa, nhưng Diệp Lăng Thiên không nói gì, cũng không quan tâm cô.
“Anh để tôi xuống rồi dìu tôi đi được không?” Lý Vũ Hân gần như van xin Diệp Lăng Thiên, nhưng anh vẫn phớt lờ cô, bế cô đi thẳng lên lầu, rồi đặt cô xuống trước cửa phòng ngủ của cô.
Diệp Lăng Thiên đặt Lý Vũ Hân xuống xong, thì xoay người đi xuống lầu.
“Diệp Lăng Thiên.” Lúc anh định xuống lầu, Lý Vũ Hân bỗng gọi anh lại.
“Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên dừng bước quay đầu lại nhìn Lý Vũ Hân.
“Thật ra tôi biết anh giúp tôi là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thật sự cầu xin anh, sau này đừng tự mình quyết định như thế được không? Tôi là con gái, mỗi lần anh im lặng bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-my-nhan-yeu-can-ve/1104095/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.